Điều kỳ lạ là, Thời Tự lại có một giấc ngủ ngon. Tưởng rằng mình sẽ trằn trọc, vì anh đã nói ra quá nhiều điều khó nguôi ngoai, mà cô thì lại đang ngủ ở phòng bên cạnh. Nhưng khắp căn phòng đều ngập tràn hơi thở của Chúc Kim Hạ. Anh ngồi trên mép giường, dưới ánh đèn sáng, nhìn quanh và có cảm giác như mọi thứ đều vọng lại hình bóng của cô. Chiếc bàn kiểu Pháp ở cuối giường làm bằng gỗ óc chó, trên đó bày đủ các tài liệu. Lật thử vài trang, toàn bộ đều là về văn học Anh - Mỹ. Chúc Kim Hạ nghiên cứu văn học Mỹ gốc Phi, nữ quyền. Cô từng nói rằng để tránh những người chơi game ồn ào trong phòng làm việc, cô đã dành vô số đêm gõ bàn phím trong căn phòng dành cho khách này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương