Chúc Kim Hạ ngủ một giấc không mấy an yên, âm nhạc quen thuộc lượn lờ bên tai, ánh sáng mờ ảo nhảy múa trên mí mắt. Trong cơn mơ hồ, cô như trở về với núi rừng, trở về vùng thôn dã Y Bối, mùi hương quen thuộc lại thoang thoảng nơi đầu mũi, mang theo chút hương xà phòng, tựa như làn gió núi trong lành và se lạnh. Chỉ là, lần này, trong hơi thở đó còn xen lẫn một mùi hương khác mà cô cũng quen thuộc không kém—mùi hoa hồng, hạt dẻ và diên vĩ. Đó là mùi sữa tắm của cô, loại mà cô luôn yêu thích và chưa từng đổi suốt bao năm qua. Mí mắt Chúc Kim Hạ khẽ rung, mơ màng mở mắt ra, bất ngờ chạm phải một vùng biển sâu tối thẫm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương