Hiện tại, mục tiêu của cô rõ ràng, ở chợ đêm chằng chịt như mạng nhện này, cô giống như một hướng dẫn viên nhớ rõ từng ngõ ngách, dẫn Thời Tự đi khám phá từng món anh chưa từng nếm qua.

Thời Tự định trả tiền, nhưng cô liền từ chối với vẻ hào phóng.

“Coi thường em sao?” Cô trừng mắt nhìn anh một cái, giật lấy điện thoại của anh, “Ở trên núi anh che chở cho em, hôm nay đến địa bàn của em, tất nhiên phải để em che chở cho anh.”

Thời Tự bật cười, không tranh giành với cô, nhưng —

“Ít nhất thì trả điện thoại cho anh?”