Nói xong, cô không ngần ngại cúp máy.

Trong cầu thang trống trải, không một bóng người, chỉ còn lại âm thanh vang vọng mơ hồ và ánh sáng trắng nhợt nhạt của đèn chiếu. Đèn cứ mỗi mười giây lại tắt, cô phải dậm chân để đèn bật lên lại.

Vừa tắt máy xong, cô khẽ giậm chân cho đèn sáng lên, rồi quay người lại. Bất chợt, cô thấy cánh cửa không biết từ lúc nào đã hé ra, hé một khe nhỏ. Có ai đó đứng ngoài, đúng tầm nhìn vừa đủ thấy nửa thân người và toàn bộ khuôn mặt.

Cô giật mình hét lên, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Thời Tự nhanh mắt nhanh tay, chụp lại điện thoại giữa không trung rồi trả lại cho cô.