Dưới sự khuyên nhủ của Thời Tự, Chúc Kim Hạ vẫn đến trường dạy học, chỉ là trong lòng vướng bận chuyện, lại thêm cả đêm qua mất ngủ, sự mệt mỏi không thể che giấu. Giờ nghỉ, cô gặp một giáo viên của khoa Hóa học trong phòng nghỉ giáo viên. Đối phương chào cô, nhìn thoáng qua rồi ngạc nhiên nói: “Chà, cô Chúc, mắt cô có vẻ hơi đặc biệt đấy! “Hả? Chúc Kim Hạ theo phản xạ đưa tay chạm vào mắt, “Bị sưng à? Cô thầm nghĩ trước khi đi, Thời Tự còn nói mắt hôm nay không sưng mà. Nghĩ đến đây, hình ảnh trong cầu thang lại hiện lên trong đầu, tim cô bỗng đập loạn nhịp. “Không, ý tôi là quầng thâm của cô nhìn như kiểu trang điểm khói tự nhiên ấy. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương