Cô tập làm quen với việc tự đi xem phim, mua một xô bắp rang, ngồi cùng một phòng với những gương mặt xa lạ, có khi cùng cười ha hả, có khi lặng lẽ rơi lệ. Trong một bộ phim thanh xuân, khi nhìn thấy cảnh hiệu trưởng nghiêm khắc trừng phạt học sinh bằng cách bắt họ ngồi xổm, cô liền nhắn cho Thời Tự: “Hiệu trưởng khắp nơi đều giống nhau sao?” Thời Tự đáp lại: “Có ai thấu hiểu lòng hiệu trưởng?” Chẳng mấy chốc, anh hỏi thêm: “cô đang xem phim à?” “Ừ.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương