Hai thầy trò nhìn nhau vài giây, Chúc Kim Hạ bật cười trước, sau đó viện trưởng cũng cười ha hả. Ông nhìn cô học trò nhỏ với nụ cười tinh nghịch, chỉ vào cô, định nói rằng: “Em đến tuổi nổi loạn hơi muộn rồi nhỉ,“ nhưng lời ra khỏi miệng lại trở thành một tiếng thở dài. “Thật tốt. Đi một chuyến lên núi, em đã thoải mái hơn nhiều.” Chúc Kim Hạ thoáng sững sờ, nụ cười thu lại đôi chút. “Trước đây, em làm sao có thể cùng thầy ăn đậu phụ thối? Đừng nói đến việc ngắt lời hay trêu chọc thầy.” Ông nhìn cô, chỉ tay, “Nhìn xem, mặc áo thun quần soóc, mặt mộc đến trường làm thủ tục, em trước đây đâu như vậy, lúc nào cũng chỉn chu như chuẩn bị vào Đại lễ đường Nhân dân dự tiệc quốc khánh.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương