Khi trời sáng rõ, Thời Tự tỉnh dậy trên chiếc ghế dài, vô thức ngước nhìn trời. ... Mưa đã tạnh. Anh ngồi dậy với gương mặt u ám, xoay lưng vận động một chút cho đỡ cứng. Người trong phòng vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn vọng qua lớp rèm mỏng. Thời Tự đứng ngoài rèm lắng nghe một lúc, sau đó lặng lẽ bước ra sân. Anh đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn mặt trời đỏ rực trên cao, ông trời thay đổi quá nhanh, nào còn dấu vết gì của cơn mưa gió, sấm chớp hôm qua. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương