Vào đêm cuối cùng ở trường trung tâm, Chúc Kim Hạ không thể ngủ ngon.

Tối hôm đó, đến tận gần mười một giờ đêm, lũ trẻ vẫn lần lượt ghé thăm. Người lớn mắt nhắm mắt mở, chúng liền tranh thủ chạy qua sân trường, lẻn vào tòa nhà nhỏ, cẩn thận gõ cửa, mang theo từng lá thư.

Giấy viết thư là những tờ giấy xé từ vở bài tập, mép giấy còn sờn rách, trên thư có chữ có tranh, có bức gấp thành hình trái tim, có bức gấp thành chim hạc.

Ban đầu cô không hiểu lũ trẻ viết vẽ gì lộn xộn như thế, cho đến khi nhìn thấy góc phải bức “tranh có ghi chú: “Cô giáo của tôi“.

Chúc Kim Hạ cuối cùng cũng hiểu ra, cái người que diêm xấu xí trong tranh là cô, còn đám que diêm phía sau là lũ trẻ.