Bữa trưa vô cùng phong phú. Dù Thời Tự là gian thương, nhưng giữ chữ tín. Nhận tiền của Vệ Thành, anh đã làm một bữa tiệc lớn bằng lương tâm còn sót lại. Theo lời Độn Chu, mức độ hoành tráng này chỉ xuất hiện trong hai dịp: Tết hoặc tiệc lớn. Nhờ phúc của Vệ Thành, mọi người được đón Tết sớm. Tiếc là bầu không khí quá kỳ lạ, không ai tập trung vào bữa ăn. Chúc Kim Hạ ban đầu tưởng Vệ Thành sẽ kiên quyết ăn trong xe, ai ngờ anh theo sát cô bước vào ký túc xá của Thời Tự. Cô còn chưa kịp phản ứng, Thời Tự đã từ bếp mang ra bốn bộ bát đũa, hất cằm về phía Vệ Thành như bạn cũ: “Cứ tự nhiên.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương