Cô nhận lấy bát đũa, trước tiên cảm ơn, sau đó xới cơm, phát hiện Thời Tự đã tỉ mỉ xử lý, loại bỏ hết phần cơm bị cháy—cô khựng lại một chút, nhưng không ngạc nhiên. Chúc Kim Hạ cúi đầu ăn cơm, trước hết dằn bụng đói, sau đó mới ngẩng đầu lên, như thể chuyện trò thường nhật mà hỏi: “Chiều nay anh làm sao vậy?” Cô hỏi quá ư tự nhiên, nét mặt cũng bình thản, như thể anh không phải đã mạnh tay đè cô xuống định hôn, mà chỉ là vô tình bị chuột rút ngã vào người cô. Thời Tự chậm rãi ngước mắt, ánh mắt họ giao nhau. Anh có linh cảm—cô định lấp liếm chuyện này. Quả nhiên, Chúc Kim Hạ đã nhanh chóng tấn công trước, hỏi anh có chỗ nào khó chịu không, liệu có phải trượt tay hay trẹo chân không, người to như núi mà đè cô xuống, rất dễ xảy ra tai nạn giẫm đạp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương