Thời Tự hậm hực trở lại căn nhà nhỏ, mới phát hiện đồ rửa mặt vẫn còn ở bên bồn nước. Anh tức tối lau mặt, cân nhắc trong hai giây, dù sao cũng là đồ của Chúc Kim Hạ mua, không cần nữa!

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, thực tế Anh không thể chịu đựng việc không gội đầu hay rửa mặt từ ngày mai, đành quay lại.

Ai ngờ, lại đụng phải Chúc Kim Hạ trên sân trường.

Chúc Kim Hạ đuổi theo anhtừ ký túc xá ra, không thấy người, nhưng lại thấy chiếc thùng nước để cạnh bồn. Đến gần, cô phát hiện không chỉ có thùng mà cả đồ dùng rửa mặt cũng đều nằm trong đó.

Những thứ này là cô chuẩn bị trước khi Anh đến.

Cô dừng lại một lúc, im lặng gom đồ lại, đổ đầy nước vào thùng, rồi một tay xách thau, một tay cầm thùng, vừa định mang về nhà nhỏ thì quay đầu đã thấy Anh quay lại.

Sân trường vẫn sáng đèn, Anh đứng cạnh ký túc xá, ngay giữa ranh giới sáng tối, gương mặt bị bóng tối che phủ, cái bóng dài của Anh kéo lê trên nền đất.

Đến gần, cô mới thấy rõ biểu cảm của anh.

Anh lạnh lùng đưa tay ra, “Để tôi tự làm.”

“Không phải anh bị trật chân à?”

Vừa quay lại, Anh đã nghe chuyện nhảy Khoát Trang, còn bình xịt Yunnan Baiyao là do Anh nhờ Đôn Trúc đưa. Lúc này, Anh liếc nhìn chân cô, không thấy có dấu hiệu gì.

“Trật chân cũng không liên quan đến cô.” Cô đưa tay giật lấy thùng.

Bình thường cô chỉ xách nửa thùng nước, đổ đầy thế này cô không xách nổi, thế mà hôm nay Chúc Kim Hạ lại đổ đầy, Anh xách thoải mái, còn cô thì không nhấc lên nổi.

Loay hoay một hồi, cô giật được cái thùng, nhưng nó đập xuống đất một tiếng “cạch”, nước văng ra làm ướt cả giày.

“tôi xách không nổi.”

“Dù không xách nổi cũng không phải chuyện của anh.”

Bướng bỉnh trỗi dậy, Chúc Kim Hạ không chịu thua, cắn răng xách thùng lên, còn thò tay định giật luôn thau nước từ tay Anh.

Anh cũng nổi giận, “cô còn muốn đến mức nào nữa?”

“Không phải anh nói sao?” Cô châm chọc, “Mọi chuyện không muốn làm thì từ chối thẳng thừng — đây chẳng phải là lời dạy của anh sao?”

“…”

“Vậy nên bây giờ Anh từ chối lòng tốt của anh, phiền anh buông tay ra.”

Được rồi, tự mình đào hố mà ngã.

Cả hai đối đầu vài giây, cuối cùng Anh buông tay.

Chúc Kim Hạ giật lấy rồi bước đi, nhưng tiếc là một tay xách thùng, một tay cầm thau, chân thì khập khiễng, chẳng thể nào bước đi hiên ngang nổi.

Anh lạnh lùng nhìn cô, trong lòng nghĩ đúng là chó cắn Lã Động Tân, cứ để cô mệt chết, Anh cũng không cần quan tâm.

Nhưng đôi chân lại không nghe lời, tự chủ động bước đến. Anh giật lấy thùng nước.

Chúc Kim Hạ: “?”

“Anh làm gì vậy?”

Anh không nói gì, lướt qua cô, đi thẳng về căn nhà nhỏ.

“Trả lại thùng cho tôi !”

Anh không quay đầu lại, “Trả cô ? Thùng là của tôi mua, quyền sử dụng là của tôi, tôi muốn xách thì xách.”

Nếu nói ngang ngược, cô còn lâu mới đấu lại kiểu không màng đạo lý của Anh.

Chúc Kim Hạ tức giận chửi thề, “Thời Tự, anh là đồ khốn nạn!”

Anh cũng lạnh lùng cười, “Giữ nguyên thái độ đó, cứ tiếp tục như thế. Từ mai trở thành một con người chân thật, muốn chửi thì chửi, hãy ‘be real’ đi.”

“…”

Chúc Kim Hạ giận dữ, Anh lại còn không quên quay đầu hỏi: “Thế nào, phát âm của tôi có chuẩn không, cô giáo tiếng Anh?”

Đúng là một sự khiêu khích trắng trợn, quá đáng không thể chịu nổi!

Anh nhanh chóng mang đồ vào phòng cô, quay người ra ngoài, đụng phải Chúc Kim Hạ đang giận dữ đuổi theo ngay cửa. Cô không kịp dừng lại, đầu đập vào vai Anh.

May mà Anh nhanh tay giữ cô lại.

Anh nhìn kỹ thì thấy mắt cô ngập nước, không rõ là đau hay giận.

Anh siết tay, giọng dịu xuống: “cô có sao không?”

Chúc Kim Hạ giật tay khỏi Anh, ôm đầu: “Cút ra ngoài!”

“Chúc Kim Hạ—”

“Cút, cút, cút!” Cô bước vào phòng, mang cái thùng vừa được Anh xách vào ném lại trước mặt Anh, khó khăn lắm mới đẩy được ra ngoài, “Mang cái thùng của anh, đi đâu thì đi!”

Nước lại văng tung tóe, làm ướt cả nền xi măng.

“Chúc Kim Hạ—”

“Cút đi, anh không hiểu tiếng người sao?”

Cô đứng thẳng dậy, mặt đã ngập trong nước mắt.

Cô biết mình trông như một người đàn bà không biết điều, cảm xúc mất kiểm soát, giận cá chém thớt.

Dưới chân là chiếc cốc trà sữa đã uống hết, nằm trong thùng rác.

Trong chiếc máy tính vừa gập lại là bức thư cô đã cố gắng hết sức để giao tiếp nhưng chỉ nhận lại sự chế giễu.

Trên bàn chất đầy bài luận, cô đã viết lời phê từng bài một, chi tiết đến nỗi số chữ gần bằng bài luận, thế nhưng bên tai vẫn vang lên những lời chỉ trích vô duyên của Vu Tiểu San.

Không có chuyện gì diễn ra suôn sẻ.

Cô từng nghĩ đến vùng núi sẽ tìm được nơi trú ẩn, nhưng đâu đâu cũng lộ gió.

Nước mắt rơi tự do, từng giọt lớn lăn dài xuống má.

Cô đưa tay lên che mặt, nhưng chúng lại tràn qua kẽ tay.

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thổn thức: “Anh không biết gì cả.”

“Thời Tự, anh chẳng biết gì cả!”

Quả thực, Anh không biết.

Anh không biết rằng tuyến lệ của con người lại giống như một vòi nước, có thể chảy ra nhiều nước mắt đến vậy.

Không biết vì sao mà những giọt nước mắt rơi xuống, không một tiếng động nhưng lại vang dội trong lòng đến mức chói tai.

Thời Tự không rõ điều gì đã thúc đẩy anh đưa tay ra, kéo lấy cánh tay gầy gò của cô, muốn làm gì đó, nhưng lại như bị điện giật mà dừng lại đột ngột.

Anh chẳng biết gì cả.

Anh chỉ từ từ cúi đầu, nhìn nước mắt tuôn ra từ kẽ tay cô, mơ hồ suy nghĩ rằng phải đối xử với cô như thế nào, ranh giới giữa hai người đến đâu mới là đúng.

Anh vẫn nắm lấy cô, cánh tay mỏng manh trong lòng bàn tay, khiến người ta lo lắng nếu lỡ mạnh tay thì sẽ gãy mất.

Vì thế, không dám dùng sức, cũng không dám buông lơi.

Quá gần thì sợ đường đột, nhưng cũng không nỡ rời đi.

Thời gian dường như ngưng lại, cho đến khi Chúc Kim Hạ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bất ngờ rút tay lại, lùi về phía sau một bước.

Anh… đã nắm tay cô từ khi nào?

Trong vẻ luống cuống, cô thấy lòng mình dâng lên một cảm giác hoang mang, đưa tay áo lên lau mạnh mặt, rụt vào trong nhà.

“Muộn rồi, nên đi ngủ thôi!”

Cô nói và chuẩn bị đóng cửa.

Cánh cửa chưa kịp khép lại đã bị một bàn tay chặn lại.

Thời Tự nhìn cô chăm chú, không nói gì cũng không chịu buông tay.

Chúc Kim Hạ hoảng hốt hỏi, “Anh làm gì vậy?”

“Không phải cô nói tôichẳng biết gì sao?” Thời Tự nói với vẻ bình tĩnh kỳ lạ, giọng điềm nhiên, “Vậy thì đừng ngủ, nói cho hết đi.”

“...Nói cái gì?”

“Nói đến khi tôi hiểu ra thì thôi.”

“tôi … tôi không biết anh đang nói gì!”

“Thật ra tôi cũng không biết.”

Ánh mắt Thời Tự dần dần hạ xuống, từ đôi mắt ngấn lệ của cô, tới cái mũi đỏ lên như chú hề đáng thương và buồn cười, rồi tới đôi môi từng đỏ mọng nhưng giờ lại nhợt nhạt vì cô cắn chặt.

Anh chặn cửa, hỏi: “Cô đang chột dạ điều gì vậy, Chúc Kim Hạ?”

Chúc Kim Hạ như bị châm chọc, “tôi chột dạ?”

Thời Tự nhìn cô, “Không phải sao?”

Biểu cảm của anh quá bình thản, ánh mắt quá điềm nhiên, như bầu trời trong lành sau tuyết.

Lời phản bác đã đến đầu môi, nhưng cô mãi vẫn không thể thốt ra. Chúc Kim Hạ đứng trong cửa, môi mấp máy, đầu óc trống rỗng.

Nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng là cô tránh ánh mắt của anh, cả sự tức giận lẫn phẫn nộ lúc trước đều như quả bóng bị châm thủng, xì hơi hết sạch.

Cô chăm chú nhìn vào một vết xước nhỏ trên mặt đất, hít sâu một hơi.

“Anh thấy rồi, đúng không? Lúc trưa ăn cơm, khi anh đứng sau bàn trà...”

Anh biết cô đang nói đến cái gì, là lá thư trong máy tính.

Vì thế, anh đáp lại một tiếng: “Ừ.”

“tôi đã nói rồi, Thời Tự, Anh từng kết hôn.” Cô nhìn chằm chằm vào vết xước ấy, lơ đãng phân biệt hình dạng của nó. “Khi bác Phương muốn tác hợp cho chúng ta —”

“Ừ.” Anh vẫn chỉ đơn giản đáp lại, tỏ ý rằng mình nhớ.

“Đêm đó trở về từ thị trấn, Anh hỏi tôi sao không hỏi lý do tôi đến đây dạy học, tôi nói rằng dù sao cũng sẽ rời đi, tôi đến, bọn trẻ được lợi, thế là đủ rồi… Lúc đó, tôi thấy may mắn vì anh không truy hỏi.”

“Bây giờ thì sao?”

“Bây giờ tôi mong anh hỏi.”

Cô như đã quyết định, rời mắt khỏi vết xước trên sàn, mặc kệ hình dạng của nó, giờ đây ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Thời Tự.

Thời Tự gật đầu, thuận theo: “Vậy tại sao cô đến đây dạy học?”

“Để trốn tránh.” Chúc Kim Hạ nói, “tôi muốn ly hôn, nhưng chồng tôi không đồng ý, mọi chuyện ầm ĩ đến mức ai cũng biết, nên tôi bỏ đi.”

Thời Tự im lặng.

Chẳng trách, chẳng trách vừa hỏi đến dạy học, cô đã nhanh chóng thu xếp hành lý lên đường. Chẳng trách cô thậm chí không rõ điều kiện ở đây thế nào mà đã vội vã dấn thân vào.

“Đám cưới đáng lẽ diễn ra vào tháng Tám, còn chưa đầy nửa năm nữa, giấy kết hôn đã ký, công ty tổ chức tiệc đã đặt, váy cưới đã chọn, ảnh cưới cũng chụp xong, nhưng đến phút cuối cùng, tôi lại hối hận.” Cô nói một cách như đang kể chuyện người khác, giọng đều đều, “Chuyện là như vậy, tôi đến núi này chỉ để trốn tránh mớ hỗn độn, không có lý tưởng gì cao cả, cũng chẳng phải vì tinh thần cống hiến. Cuộc sống ngoài kia của tôi cũng chỉ là một mớ bòng bong, không chịu nổi thêm bão tố.”

Nói xong những điều này, cô cảm thấy có chút mệt mỏi.

Cô nghĩ, tốt nhất là anh đừng nói gì, nhưng hơi thở nín lại theo bản năng lại tiết lộ mong chờ trong lòng. Có lẽ anh sẽ nói gì đó, nói bất cứ điều gì cũng được.

Một lúc lâu sau, Thời Tự gật đầu, “tôi hiểu rồi.”

Lại là một khoảng lặng, bên tai chỉ còn tiếng gió và tiếng nước.

Cuối cùng, vẫn là anh khép lại câu chuyện.

“Muộn rồi, ngày mai cô có tiết đầu, ngủ đi.”

Rốt cuộc cũng chẳng nói thêm điều gì.

Anh im lặng nhặt chiếc thùng bị cô vứt đi hai lần, nước đổ ra gần hết, mang vào trong nhà. Lần này, Chúc Kim Hạ không phản kháng, khẽ nghiêng người nhường đường, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

Thời Tự mang thùng nước vào, cúi người đặt dưới bàn, kiểm tra góc tường xem nước khoáng còn đủ không, tiện tay thu luôn túi rác đã đầy. Đã đi đến cửa rồi, cuối cùng anh vẫn quay lại.

“Chúc Kim Hạ.”

Cô ngước lên nhìn anh, trái tim như treo lơ lửng. Ánh mắt lo lắng đó làm Thời Tự cảm thấy lồng ngực mình nhói lên, cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết rằng cô chỉ đang cố gắng cứng rắn mà thôi.

Anh nhìn vào đôi mắt ấy, cuối cùng chẳng nói gì, xoay người rời đi.