Khi trở lại trường, học sinh đã học xong hai tiết đầu buổi sáng.

Tiết đầu là của Thời Tự, tiết thứ hai là của Chúc Kim Hạ, cả hai đều vắng mặt.

May mắn là có đội cứu hỏa - Độn Chu. Sáng nay cậu ấy không có tiết, Thời Tự chỉ cần một cú điện thoại, cậu đã phải dậy từ bảy giờ sáng, đầu tiên lên lớp sáu dạy Toán, rồi vội vã chạy sang lớp năm dạy Văn.

“Anh không biết đâu, đứng trên bục giảng mà chân tôi run lẩy bẩy.

Gặp Thời Tự, Độn Chu lập tức chạy tới càu nhàu.

“Cậu lần đầu đứng lớp sao?

Thời Tự lướt qua một cái, rõ ràng không tin cái dáng vẻ ngây ngô mà Độn Chu đang thể hiện.

“Không phải vậy, nhưng tôi đâu có dạy Văn hay Toán.

Thời Tự lười đối đáp, đi thẳng về phía văn phòng.

Cái đuôi nhỏ vẫn bám theo ngay sau.

“Nếu bàn về trình độ giảng dạy, ít nhất tôi cũng là ứng cử viên số hai trong các thầy ở trường. Đột ngột bắt tôi dạy môn khác thế này, lỡ hỏng việc thì còn mặt mũi nào?

Thời Tự đáp: “Toàn trường cộng thêm tôi chỉ có ba thầy giáo, đứng thứ hai có gì đáng tự hào?

Độn Chu ngớ người, không biết đáp lại ra sao.

Sau một đêm không ngủ, việc cần xử lý đã chất thành đống, Thời Tự bận rộn suốt buổi sáng không có lúc nào nghỉ ngơi, trong khi Độn Chu cứ tìm cách chen vào hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khiến anh nhức đầu.

“Nếu cậu không có gì làm thì đi thông cống đi, bảo vệ nói đêm qua cống bị tắc, đến giờ vẫn chưa thông—

Chưa nói dứt câu, người đã biến mất, chạy nhanh đến mức chân gần như lướt qua nhau.

Tuy vậy, Độn Chu không bỏ cuộc, chỉ đổi mục tiêu để tiếp tục bám theo.

Chúc Kim Hạ đang ngồi trong phòng khách của Thời Tự, vì căn phòng cô ở không có ánh nắng, ban ngày khá lạnh.

Độn Chu đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy cô đang ngồi bên bàn trà gõ bàn phím.

“Cô giáo Chúc, đang soạn bài sao?

Chúc Kim Hạ ngừng tay, đóng máy tính lại trước khi cậu kịp nhìn vào màn hình, “… Có việc gì tìm tôi sao?

“Không có gì, chỉ đến để báo cáo một chút về tiết dạy Văn sáng nay thôi.

Đây chỉ là câu mở đầu, nhưng không ngờ Chúc Kim Hạ lại sẵn sàng lắng nghe, khiến Độn Chu ngập ngừng mãi mới nói: “Dạy khoảng mười phút từ vựng, sau đó không biết phải giảng bài thế nào, nên chuyển sang chiếu phim…

Chúc Kim Hạ cũng từng gặp những giáo viên chỉ toàn chiếu phim: trời mưa chiếu phim, trời nắng chiếu phim, lúc ốm cũng chiếu phim, đầu năm học chiếu phim, sắp thi cũng chiếu phim.

Chỉ có một phương châm: gặp chuyện gì không biết xử lý thì cứ chiếu phim.

Xem ra Độn Chu cũng thuộc cùng một trường phái.

Vì không có gì để dạy, Độn Chu ngồi lê la hết chuyện này đến chuyện khác, trong khi Chúc Kim Hạ vẫn tập trung vào màn hình máy tính, không đáp lời.

Cuối cùng, cô nhận ra trong phòng có vẻ quá yên tĩnh.

“Cậu còn chuyện gì sao?

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Độn Chu ngồi đối diện, tay cầm một ly trà bơ, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Độn Chu?

Cậu trai trẻ với vẻ mặt u uất nhìn cô, “Dù chỉ là chiếu phim, tôi cũng đã dậy từ sáng sớm…

Chúc Kim Hạ hiểu ý, “Đúng đúng, cậu thật là công lao to lớn.

Độn Chu bật cười, vẻ ủ rũ trên mặt biến mất ngay lập tức.

Quả nhiên, cậu bạn nhỏ này dễ vui dễ buồn, tâm trạng đến rồi đi nhanh như cơn gió, cái đuôi tóc buộc phía sau còn đong đưa qua lại.

Cậu nghiêng người qua bàn trà, đôi mắt đen láy nhìn cô hỏi: “Vậy làm phần thưởng, cô cũng nên nói cho tôi biết, tối qua cô và anh tôi đi đâu không?

“Tối qua? À, tối qua tôi đi cùng Đa Ký và mọi người đến thăm các hộ nghèo, có uống chút rượu, anh cậu sợ họ uống say lái xe, nên lên núi đón tôi.

“Nhưng hai người không về nhà cả đêm đấy nhé. Độn Chu nói với giọng điệu như thám tử Conan.

Chúc Kim Hạ: “…

Chúc Kim Hạ đáp: “Đường núi hiểm trở, để đảm bảo an toàn, chúng tôi đã ở lại nhà ông Vượng qua đêm.

“Anh chị về nhà ông Vượng sao?! Độn Chu mở to mắt, “Vậy cô đã gặp ông ấy rồi? Ông thế nào? Dạo này có ăn uống tốt không?

Nhắc đến ông Vượng, chủ đề đã bị đổi ngay lập tức.

Chúc Kim Hạ do dự một chút, sợ cậu lo lắng nên bỏ qua những tình huống bất ngờ sáng nay, chỉ kể vài chuyện thú vị. Cuối cùng cũng tạm xoa dịu được cậu, đưa cậu vào bếp để nấu ăn, còn cô ngồi lại phòng khách làm việc trên máy tính, mọi chuyện đều yên ổn.

Đang vo gạo nửa chừng, Độn Chu chợt nhớ ra điều gì đó, liền ló đầu ra khỏi bếp, “Cô Chúc, lần sau có tình huống đột xuất, đừng gọi anh tôi nữa, hãy gọi tôi.

“… Hả?

“Anh tôi bận rộn, phải quản lý cả trường học, việc thì nhiều. Cậu trai trẻ cười tươi, lúm đồng tiền duyên dáng hiện rõ, “Nên lần sau cứ gọi tôi nhé. Dù muộn thế nào, xa thế nào, chỉ cần một cuộc gọi, tôi sẽ tới ngay đón cô.

Chúc Kim Hạ sững lại, một chút mới gật đầu, “… Được.

Nhận được sự đồng ý, Độn Chu mãn nguyện, vui vẻ vừa nấu ăn vừa nghêu ngao hát.

Chúc Kim Hạ không hề chậm chạp. Thời gian qua, Độn Chu như mặt trời nhỏ luôn xoay quanh cô, toả sáng và sưởi ấm. Nhưng cậu không nói rõ ra, nên cô cũng chỉ có thể giả vờ không biết, nếu không thì hằng ngày gặp nhau sẽ rất ngại.

Cũng may là cảm xúc của người trẻ như cơn mưa rào, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Chúc Kim Hạ lơ đãng gõ phím trên máy tính, xoá rồi lại gõ, bận rộn cả buổi trưa mà vẫn chưa hoàn thành lá thư.

Lá thư gửi cho Vệ Thành.

---

Cô cảm thấy không mấy hào hứng khi ăn trưa.

Độn Chu đặc biệt làm một bát cá sốt dưa chua, định sẽ làm cô vui lên.

“Sao vậy? Cá không ngon à?

Cô thử hai đũa.

“Ngon mà.

Để không khí vui vẻ hơn, Độn Chu nói chuyện nhiều hơn mọi khi.

Thời Tự đặt bát xuống, “Ăn cá đừng nói nhiều, không sợ mắc xương sao.

Và đúng như dự đoán, đang ăn thì Độn Chu mắc xương thật, cậu uống nước, súc dấm, loay hoay một hồi. Cậu lườm Thời Tự với vẻ trách móc, nhưng khi thấy ánh mắt quan tâm của Chúc Kim Hạ…

Nghĩ lại, mắc xương cũng đáng mà.

Sau bữa cơm, Thời Tự vào phòng thay đồ, sau một đêm không về rồi lại bận rộn cả sáng, cuối cùng cũng có thời gian chăm sóc bản thân.

Vừa khép cửa lại, Độn Chu đã ôm chậu bát chạy vào, chỉ ra phía phòng khách, hạ giọng hỏi: “Anh, cô giáo Chúc sao thế?

Cả hai nhìn qua khe cửa, thấy người ngồi trong phòng khách lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào máy tính, ngẩn ngơ.

Thời Tự: “Sao thế nào là sao?

“Anh không thấy cô ấy có gì không ổn sao? Độn Chu gãi đầu, “Cô ấy ăn cũng ít, nói chuyện với cô ấy mà như gió thoảng bên tai, khuôn mặt lại cứ như muốn người ta đừng đến gần.

Thời Tự thay quần áo xong, đẩy gương mặt cậu ra, “Lo việc của mình đi.

“Anh chẳng có chút tình đồng nghiệp nào cả.

Thời Tự liếc cậu một cái không mặn không nhạt, “Cậu nghĩ ai cũng nhiều chuyện như cậu à?

Anh vỗ mạnh vào lưng Độn Chu, “Rửa bát đi.

Độn Chu lầm bầm mắng một câu rồi rời đi.

Không có chút “tình đồng nghiệp nào, Thời Tự lại cố tình chậm rãi quan sát người đang ngồi ở bàn trà trong phòng khách.

Là vì chuyện của Đa Ký làm cô hoảng sợ sao, hay là vì cơn say chưa hết, không muốn ăn?

Cô trông ủ rũ, người khuất sau màn hình máy tính, ngẩn ngơ bấm bàn phím rồi lại ngừng.

Thời Tự vào bếp đun một ấm nước, rồi mang ra đặt bên cạnh cô, không ngờ Chúc Kim Hạ đang mơ màng, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh, cho đến khi chiếc ấm trà bạc đặt xuống bàn, cô giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Thời Tự dừng trên màn hình—

Póc—

Cô giật mình đóng sập máy tính lại.

Sự im lặng ngắn ngủi. Thời Tự thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn cô. Ánh mắt chạm nhau, Chúc Kim Hạ đầu óc trống rỗng, định giải thích, nhưng rồi lại không biết nói gì.

“Mật ong pha nước ấm. Cuối cùng, Thời Tự chỉ vào ấm nước trên bàn, “Sau khi say nên uống, có thể giảm bớt buồn nôn.

Nói xong, anh đi khỏi.

Căn phòng ký túc xá cũ kỹ không cách âm, tiếng bước chân của anh vang dọc theo hành lang, rồi xa dần. Chúc Kim Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc thấy anh bước ra từ hành lang, đi ngang qua sân trường dưới ánh mặt trời, cuối cùng biến mất sau cánh cửa văn phòng, vào làm thêm giờ.

Anh đã thấy gì sao?

Thấy bao nhiêu?

Cô mở lại máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, lại ngẩn ngơ.

Trong khi đó, Thời Tự ngồi trong văn phòng trống không, đọc tài liệu mà mãi vẫn chỉ dừng ở trang đầu tiên.

Những gì nhìn thấy là một chuyện, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Không phải anh cố ý nhìn trộm, chỉ là khi đến gần, ánh mắt tự nhiên rơi vào màn hình máy tính.

Chỉ thoáng thấy một dòng tiêu đề, anh nhận ra đó là một bức thư, liền ý thức được rằng nhìn trộm là không hay, theo bản năng định thu hồi ánh nhìn, nhưng không ngờ cô lại đóng máy tính nhanh hơn cả anh.

Tiếng “póc đó, như một cái tát vào mặt anh.

Vệ Thành.

Anh nhớ ra rồi, hôm trước khi cô thức trắng đêm soạn bài, ngủ quên trong lớp, cô đã gọi tên này.

… Chẳng trách cô ngẩn ngơ suốt buổi trưa.

Thời Tự cố gắng điều chỉnh lại suy nghĩ, tập trung vào tài liệu trong tay, nhưng tốc độ đọc vẫn không thể nhanh lên được.

“Cô trông chừng Gia Thố, để tôi đi theo Xá Tây Lạp Mộc.”