Một người không thể tự cãi nhau được.

Đối diện với sự bình tĩnh của Chúc Kim Hạ từ đầu đến cuối, Vệ Thành không thể làm gì, như một cú đấm đánh vào bông mềm.

Mưa lớn ngừng đột ngột, cuối cùng cuộc gọi rơi vào im lặng. Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức Chúc Kim Hạ tưởng Vệ Thành đã dập máy, cô mới nghe thấy một câu nhẹ như gió thoảng.

“Chúc Kim Hạ, có phải trong lòng emđã có người khác rồi?

“Không có. Chúc Kim Hạ bước đi một cách máy móc, chậm rãi men theo con đường.

Bên kia điện thoại, ban đầu là một tiếng nấc khẽ như nghẹn trong cổ họng, cô ngỡ mình nghe nhầm, cho đến khi tiếng khóc ngày càng không thể kìm nén, nặng nề và đầy uất ức.

“Vậy tại sao emlại thay đổi?

“…

“Chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau mãi mãi, đã hứa khi ba mươi tuổi sẽ sinh một đứa con, vậy tại sao Cô lại đổi ý?

Người đàn ông bật khóc nức nở.

Như bị sét đánh giữa trời quang, Chúc Kim Hạ đứng sững lại tại chỗ.

Gió từ bốn phương tám hướng ùa tới, len qua tay áo, cổ áo, không bỏ sót ngóc ngách nào.

Cô giơ tay lau mặt, “Vệ Thành, anh còn nhớ lần cuối anh khóc như thế là khi nào không?

Vệ Thành không đáp, chỉ là tiếng khóc dần lắng xuống.

Cô biết anh vẫn nhớ.

“Lần cuối anh khóc là vào năm tư, vì chuyện thi lại Lịch sử Văn học Anh, chúng ta đã cãi nhau lớn.

“…

“em bảo anh tìm giáo viên xin giúp, anh không chịu. Anh nói anh không phải là em, học lực cũng không giỏi, làm gì có lý do để giáo viên nể mặt.

“…

“Thi lại không đậu thì không lấy được bằng tốt nghiệp, không có bằng thì không thể ký được hợp đồng làm việc. Cô cứ ép anh đi tìm giáo viên, nhưng anh không chịu, cuối cùng khóc và nói chia tay thì chia tay… lúc ấy anh cũng khóc như bây giờ.

Vệ Thành không hiểu tại sao cô lại nhắc chuyện cũ.

“Chúc Kim Hạ, cần gì phải thế? Anh tự giễu, “Anh đã đủ mất mặt rồi.

Nhưng Chúc Kim Hạ chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục kể.

“emđã tìm đến viện trưởng Trần, nhờ ông ấy giúp anh qua môn, ông ấy bảo chỉ cần anh làm đủ các câu, ông ấy sẽ cho điểm. Ông còn hỏi emđã bảo vệ thành công ở trường nào, có nhận được học bổng không, sau này muốn làm gì, nghiên cứu cụ thể lĩnh vực nào…

“Cuối cùng, ông ấy bỗng cười và hỏi, ‘Chúc Kim Hạ, cậu học trò tên Vệ Thành này là gì của em mà em lại đến xin giúp như vậy?’

“Lúc đó emnói chuyện rất lưu loát, nhưng ngay giây phút ấy, emkhông thốt nên lời.

“Viện trưởng Trần cười lớn và nói, ‘Là bạn trai của em, phải không?’

Đã tám năm, Chúc Kim Hạ chưa từng nhắc lại chuyện này. Mãi đến hôm nay, cô mới hồi tưởng lại những chi tiết nhỏ nhặt tưởng chừng đã quên.

Hóa ra tất cả vẫn còn hiện rõ mồn một.

“Kỳ lạ thật phải không, trên đường đến văn phòng, em bận nghĩ cách nói chuyện. Khi nói với viện trưởng Trần, em bận rộn cảm ơn ông. Nhưng khi ông ấy hỏi anh là gì của em , em bỗng thấy xấu hổ không biết chui vào đâu.

Cô ngẩng đầu nhìn trời âm u, khẽ cười.

“Thật ra ngay lúc ấy em đã nhận ra chúng ta không hợp nhau, nhưng em không muốn thừa nhận, cứ như chỉ cần thừa nhận là em sẽ thua.

Vệ Thành tức giận: “Chúc Kim Hạ, chuyện đã bao nhiêu năm rồi, nhắc lại chuyện cũ có gì hay ho?

“em không phải đang nhắc lại chuyện cũ.

“Vậy em nói mấy chuyện này để làm gì?

Im lặng một lúc lâu, Chúc Kim Hạ hỏi: “Vệ Thành, bao năm qua anh có thật sự vui không?

“Có gì mà không vui? Anh nhanh chóng chặn lời cô, “emđừng lấy mấy chuyện không vui ra nói, ngày nào mà chẳng có chuyện này chuyện kia, ai mà được vẹn toàn mọi bề?

“Nhưng anh hoàn toàn có thể hạnh phúc hơn.

“emthì biết chắc thế à?

“Anh có thừa nhận hay không cũng vậy thôi. Chúc Kim Hạ nói, “Chúng ta hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn. emcứ việc nỗ lực theo cách của mình, anh thì sống cuộc sống an nhàn của anh, cần gì phải gượng ép bên nhau, để rồi em cũng chẳng nỗ lực được mà anh cũng chẳng thoải mái nổi?

“…

Cuối cuộc gọi, Vệ Thành lại nổi giận: “em nói tới nói lui, rốt cuộc cũng là muốn bảo anh không xứng với em !

Rồi lại là những câu nói quen thuộc.

Chính em đồng ý ở bên anh, chẳng ai ép em cả.

em chẳng qua là ghét bỏ thu nhập của anh không bằng em , mà đó cũng là vì em bắt anh về nước.

Kết hôn là do em đồng ý, giờ lại đòi hủy, để hai nhà phải gánh hậu quả, chính em là người sai.

Một lần nữa, Vệ Thành lại chiếm lấy lợi thế đạo đức, khí thế bừng bừng.

Giữa cơn mệt mỏi, Chúc Kim Hạ bỗng thấy buồn cười. Cô rốt cuộc bị làm sao mà lại nói chuyện với một người say lâu đến thế?

Giữa màn tấn công tiếp nối của Vệ Thành, cô dập máy, định quay người thì vai bỗng nặng xuống.

Cô giật mình, quay lại thấy sau lưng mình từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông to lớn trong bộ áo choàng Tây Tạng, da ngăm đen, cười để lộ hàm răng vàng ố.

Anh ta vỗ vai cô, nói thứ ngôn ngữ cô không hiểu.

“Anh muốn làm gì? Chúc Kim Hạ lùi liên tiếp.

Nhìn quanh, lúc này cô mới nhận ra mình đã đi rất xa siêu thị.

Ban đầu cô chỉ định bước ra xa một chút để nghe điện thoại, nhưng chẳng ngờ vô thức lại đi xa đến vậy.

Trời đã tối, trên phố hầu như không còn ai.

Các cửa hàng ven đường vốn chỉ mở thưa thớt, giờ hầu hết đã đóng cửa, tiệm sáng đèn gần nhất cũng cách mấy chục mét.

Người đàn ông lạ mặt nói thứ tiếng mà cô không hiểu, miệng đầy hơi rượu nồng nặc, ánh mắt lờ đờ.

Chúc Kim Hạ thấy tình thế không ổn, quay đầu chạy, nhưng không ngờ dù người đó đã uống rượu, động tác vẫn nhanh nhẹn.

Mái tóc bị ai đó giật mạnh, cô buộc phải dừng bước, ngay sau đó, cánh tay cũng bị ai đó giữ chặt.

Một mùi hôi hám xộc vào mũi, hòa lẫn với hơi rượu và mùi thum thủm, khiến người ta buồn nôn.

Vừa giãy giụa, Chúc Kim Hạ vừa kêu cứu. Cô khó khăn lắm mới gỡ được tóc ra, lại bị người đó ôm chặt lấy eo.

Cô điên cuồng cào cấu, giơ chân đạp thật mạnh. Không biết đã đạp bao nhiêu lần, cuối cùng cũng trúng chỗ hiểm của gã đàn ông, bên tai vang lên một tiếng rên đau đớn, vòng tay quanh eo lỏng ra.

Cô cắm đầu chạy về hướng siêu thị.

Thời Tự từ sau kệ hàng bước ra, tay xách hai giỏ đồ đầy, chuẩn bị thanh toán, liếc nhìn ra cửa.

…Người đâu rồi?

Anh đặt giỏ mua hàng xuống quầy thu ngân, nhanh chóng bước ra cửa.

Dưới bậc thang, rau quả vẫn còn nguyên, nhưng người trông chừng chúng đã biến mất.

“Chúc Kim Hạ?

Anh gọi mấy tiếng, không có ai trả lời.

Thị trấn chỉ có một con đường chính, Thời Tự nhìn quanh, ở cuối đường hình như có ai đó, nhưng thị trấn này cơ sở vật chất cũ kỹ lạc hậu, đến đêm chỉ còn vài bóng đèn đường, phần lớn nơi tối om.

Ban đầu không nhìn rõ, cho đến khi nhận ra cái bóng đó không phải một người, mà là hai người, tim Thời Tự chợt đập mạnh.



Ông chủ siêu thị giật mình, ông biết Thời Tự, biết anh là hiệu trưởng trường trung tâm, cứ tưởng có vị khách lớn, nào ngờ lại như gặp ma, bỏ chạy không thanh toán?

Đồ không cần thì thôi, nhưng có ai ép anh lấy đâu, bỏ chạy làm gì chứ!

Ông gọi với theo: “Này, thầy hiệu trưởng, đồ không lấy nữa hả?

Thời Tự không trả lời, thực tế, anh quên cả việc thở.

Khoảng cách hơn trăm mét, anh nghe thấy tiếng Chúc Kim Hạ kêu cứu, thê lương như một con gà bị vặt lông.

Anh cắm đầu lao đi, cuối cùng bắt kịp cô giữa đường.

Sau lưng cô là một người đàn ông say rượu, vừa chạy vừa nói gì đó bằng tiếng Tạng.

Chúc Kim Hạ lảo đảo ngã nhào trước mặt anh, anh đỡ cô dậy: “Cô có sao không?

“…Không sao. Chúc Kim Hạ đổ gục xuống đất, nghe thấy giọng anh, tim đang đập loạn dần ổn định lại. Cô vừa nhìn người đàn ông say rượu phía sau, vừa theo bản năng hỏi, “Anh ta nói gì vậy?

“…

Giờ phút này mà cô lại quan tâm đến điều đó?

Thời Tự thả tay, lạnh lùng đáp: “Anh ta nói, ‘đến đây nào, vui vẻ đi.’

Người nằm trên đất: “…

Trong chớp mắt, người đàn ông say đã chạy tới, Thời Tự như nhảy qua rào chắn, không chút do dự vượt qua người Chúc Kim Hạ, đứng chắn trước cô.

Anh chuyển ngữ, nói gì đó cô không hiểu, rồi mạnh tay kéo người đàn ông say rượu ra xa.

Vừa dẫn gã đi, Thời Tự vừa gọi lớn vài tiếng. Rất nhanh, từ các cửa tiệm còn mở cửa, một nhóm đàn ông bước ra, cùng anh vây lấy gã say.

Thời Tự vốn có cặp mày sắc lạnh, ngũ quan sắc nét, bình thường thì lười biếng, nhưng khi nghiêm mặt lại thì tỏa ra khí chất khiến người khác không dám đến gần.

…Nhìn dáng vẻ anh như một tay đại ca xã hội đen dẫn đầu, bắt nạt kẻ yếu.

Người thì gọi điện, người thì giữ chặt, đám người địa phương tiếp nhận xử lý gã say rượu.

Thời Tự từ trong đám đông bước ra, ngạc nhiên khi thấy Chúc Kim Hạ vẫn ngồi bệt dưới đất.

“Cô bị thương à? Tim anh lại thót lên.

“Không.

Cô ngồi dưới đất, tóc tai rối bời, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.

Khi thương lượng với người say, anh nghe gã nói rằng chưa làm gì cô, nên anh cũng yên tâm, nhưng giờ nhìn cô thế này… dường như lại không giống vậy…

Thời Tự nắm chặt tay, đột ngột quay lại nhìn gã say rượu, “Hắn đã làm gì Cô à?

“Không.

“… Anh quay lại, “Vậy sao Cô ngồi bệt ở đây, trật chân rồi à?

“Không. Chúc Kim Hạ không cầm lấy tay anh, tự mình đứng dậy, quay lưng đi về phía siêu thị.

Nhìn dáng đi của cô, thực sự không có gì bất thường.

Thời Tự theo sau, “Cô định đi đâu?

“Về trường.

Chúc Kim Hạ không quay đầu, vừa đi vừa trả lời nhỏ.

Thời Tự nhíu mày, “Chúc Kim Hạ, Cô đang giận tôi đấy à?

Nghĩ lại tiếng hét thất thanh vừa rồi của cô, giờ đây anh vẫn còn thấy sợ, nhưng cô lại chỉ đáp nhạt nhẽo: “Không.

Thời Tự cũng bực mình.

Anh bước lên trước, kéo mạnh cánh tay cô: “Tôi đã bảo Cô ở yên đấy, không được đi đâu—

Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại.

Chúc Kim Hạ bị anh kéo quay lại, gương mặt đầy nước mắt.

Thời Tự sững sờ, vội buông tay.

Trong khoảnh khắc, cô lại quay đi, vội vàng lau khuôn mặt đẫm nước.

Hồi lâu sau.

“…Cô sao thế? Giọng Thời Tự dịu đi, khác hẳn lúc trước, “Cô bị dọa à?

Không ai để ý, rõ ràng là đang hỏi cô có sợ không, nhưng trông anh lúc này lại giống một chú ngựa con vừa bị hoảng sợ.

Không còn cách nào khác, Thời Tự chưa từng thấy nước mắt của phụ nữ.

Anh cẩn thận, giữ một khoảng cách vừa đủ, quan sát kỹ lưỡng, lúc này mới phát hiện trên má Chúc Kim Hạ có một vết xước nhẹ, chắc là bị gã say rượu làm trầy trong lúc giằng co.

Da cô trắng, như đậu hũ, chỉ một vết xước nhỏ cũng nổi bật hẳn lên.

Nhưng dù có nổi bật thế nào thì cũng chỉ là một vết xước, có cần khóc đến mức này không…?

Thời Tự muốn nói gì đó, nhưng đôi mắt đỏ hoe của cô khiến anh không thốt nổi lời lạnh nhạt.

Anh trầm ngâm một lúc, nhìn quanh rồi nói: “Cô theo tôi.

Anh dẫn cô đi dọc theo con đường, dừng lại trước một cánh cửa đang đóng kín, rồi bắt đầu đập cửa rầm rầm.

“Mở cửa đi.

Rầm rầm—

“Bác Vượng, là cháu, Thời Tự đây.

Rầm rầm rầm—

“Bác Vượng!

Cánh cửa là loại bằng gỗ cổ điển, các thanh gỗ thẳng đứng xếp lại với nhau.

Trong nhà vang lên giọng một bà lão: “Thằng nhóc này, bác đi ngủ rồi, có gì mai hãy nói!

Thời Tự ngừng một chút, lại tiếp tục đập cửa rầm rầm.

Anh nói: “Bác Vượng, mở cửa đi, chuyện này hệ trọng.

Mười phút sau, Bác Vượng, đã mặc quần áo chỉnh tề, đội kính lão, lục đục tháo từng thanh gỗ rồi cầm đèn lên, chăm chú nâng mặt Chúc Kim Hạ dưới ánh đèn vàng nhạt. Bác xem kỹ vết xước dài đúng bằng móng tay, nhỏ như sợi chỉ, nếu không đeo kính thì chẳng thấy đâu, rồi bác cầm ngay cây gậy bên cạnh, quật tới tấp vào người Thời Tự.

“Đây mà gọi là chuyện hệ trọng hả?

“Đây mà gọi là chuyện hệ trọng hả???

“Thằng nhóc này, dám nói dối không chớp mắt, dao của ta đâu rồi, để ta cho ngươi biết thế nào mới thật sự là chuyện hệ trọng!