Ra khỏi quán ăn, mặt trời đã lặn. Sờ lên bụng tròn xoe, Chúc Kim Hạ không kiềm được mà ợ một cái thật kém duyên. Thời Tự cười cô: “Trông chẳng khác nào bà bầu cả. “Đổ lỗi cho ai đây? Chúc Kim Hạ lườm anh một cái sắc lẻm, trong lòng hối hận không thôi. Khi đi ngang qua tiệm cắt tóc, cô soi mình trong tấm cửa kính phản chiếu, suýt giật mình vì người phụ nữ bên trong. ... Ai đây? Mái tóc dài xõa tung bị gió núi thổi tung lên, trông như sư tử bờm vàng, mặt mộc đến mức nhạt nhòa như tô mì nước, dưới lớp quần áo rộng thùng thình lộ ra cái bụng “năm tháng thai kỳ. Không có người phụ nữ nào không thích làm đẹp, với Chúc Kim Hạ - người được khen là “mỹ nhân từ bé - điều đó càng không ngoại lệ. Ai ngờ mới vào núi chưa được mấy ngày, cô đã biến thành người hoang dã mất rồi? Nhìn sang Thời Tự bên cạnh, anh thong dong như ông cụ non, hoàn toàn không nhận ra tóc tai mình cũng dài quá mức, quần áo thì rách tả tơi. Chắc chắn là khí chất dửng dưng của anh đã ảnh hưởng đến cô! Dọc đường, Thời Tự lại còn rất được hoan nghênh, từ chị chủ quầy trái cây tuổi trung niên cho đến cô gái trẻ người Tạng ở cửa hàng rau củ đều rất yêu thích anh. Khi Thời Tự mua lương thực, Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh xem anh biểu diễn. Anh nói chuyện với bà chủ bằng tiếng Tạng, cười dịu dàng như nước, đôi mắt ấm áp, không biết đã nói gì mà bà chủ hào hứng nhét thêm vào túi cho anh. Mua rau cải, được tặng khoai tây. Mua cà chua, được tặng dưa chuột. Ở quầy trái cây cũng vậy, anh đút tay vào túi, hỏi giá từng loại, cô gái trẻ liền lần lượt đưa cho anh thử, “Anh thử đi, ngọt lắm đấy. “Quả sung mới hái sáng nay, rất tươi. “Táo có ba loại, loại này ngọt nhất, loại nhỏ kia là vị chua ngọt... ... Chậc. Chúc Kim Hạ đứng một bên quan sát, chỉ có thể cảm thán thời thế này, lòng người thật khó lường, đẹp trai là có thể bước đi ngang dọc khắp nơi. Thời Tự “lòng người khó lường nhận lấy quả đào giòn từ cô gái, bẻ làm hai rồi đưa cho Chúc Kim Hạ một nửa, “Thử đi. Chúc Kim Hạ không muốn đồng lõa với anh, lạnh nhạt nói: “No rồi, không ăn nổi nữa. “Cái này không đầy bụng đâu. Anh đặt miếng đào vào tay cô, rồi quay lại mặc cả với cô gái, “Rẻ chút đi, tôi mua thêm về nữa. Giọng anh dịu dàng đến mức nào cũng dịu dàng. Cô gái trẻ bảo không thể bớt thêm được, đây là giá thấp nhất rồi. Thời Tự cũng không mặc cả nữa, chỉ nhân lúc đối phương đang trò chuyện, thở dài một tiếng, lững thững kể về chuyện tháng trước mái tòa nhà giảng dạy bị dột nước, còn tháng này lò hơi của nhà ăn lại hỏng, phải thay cái mới tốn không ít tiền. Vừa cười ấm áp, giờ lại là nỗi buồn ngàn năm. Cảm xúc của cô gái bị khơi dậy, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, chạy vào trong ôm ra hai sọt táo. “Đây là những quả trông không đẹp, bố tôi để nhà ăn thôi. Dù không đẹp, có quả còn bị nứt nhưng vị không tệ. Cô đẩy hai sọt về phía Thời Tự, “Tôi lấy đi, không tính tiền. Chúc Kim Hạ: “... Vẫn có thể như vậy sao? Người qua đường không nói nên lời, nhìn từ Thời Tự sang cô gái, rồi lại từ cô gái nhìn sang Thời Tự. Cuối cùng, Thời Tự từ chối không thành, đành phải “miễn cưỡng nhận lòng tốt đó. Ra khỏi cửa hàng trái cây, đồ nhiều quá, Thời Tự xách mấy túi đan, cơ bắp trên cánh tay nổi rõ. “cô tính để tay không, không định giúp Tôi một chút sao? Chúc Kim Hạ liếc nhìn cô gái trẻ sau lưng, cứ nhìn mãi, không nỡ quay vào tiệm, “tôi chẳng phải đang giúp anh sao? Một mình anh xách, trông càng ra dáng đàn ông mà. “... Thời Tự nửa cười nửa không, ép cô nhận vài túi nhẹ, “Có mặt thì có phần. Chúc Kim Hạ cảm thán: “Keo kiệt thì cũng thôi đi, anh còn có tuyệt kỹ hẳn hoi. Thời Tự không phủ nhận, chỉ lười nhác đáp: “Đời sống khó khăn, đời sống khó khăn. Nghe giọng còn tự hào nữa chứ. Mặt mũi người này chắc dày hơn tường thành. Điện thoại và máy tính vẫn chưa sửa xong, Thời Tự bảo cứ để đó, cuối tuần quay lại lấy. Anh xem giờ, rồi ghé vào siêu thị tiện lợi lớn nhất thị trấn, nói cần mua vở và bút đỏ, còn đống rau quả thì đặt trước cửa siêu thị. “cô ở đây chờ tôi, trông chừng đồ. Chúc Kim Hạ gật đầu. Anh vừa vào trong, lại không yên tâm quay ra dặn: “Ở yên đây đừng chạy lung tung, có gì gọi tôi . “Biết rồi! Có lẽ do thói quen nghề nghiệp, làm hiệu trưởng lâu rồi nên nhìn ai cũng như học sinh tiểu học. Trong lúc đợi Thời Tự, Chúc Kim Hạ buồn chán ngắm nghía hàng hóa trong tủ kính. Trên kệ cạnh cửa sổ là giấy vệ sinh và đồ dùng cá nhân, từ giấy cuộn đến đồ vệ sinh đều đủ cả, nhưng nhãn hiệu lạ hoắc, không giống siêu thị thành phố. Đột nhiên cô nhớ ra, đồ dùng cá nhân của mình chắc đã thấm nước lúc rơi xuống sông rồi, nên bổ sung thêm. Thế là cô bắt đầu chăm chú tìm băng vệ sinh trên kệ. ... Tìm thì tìm thấy, nhưng có vẻ không giống như mong đợi. Chúc Kim Hạ xoay đầu trái phải, nhìn kỹ để chắc chắn mình không nhầm - ở góc dưới cùng của kệ, gói màu hồng có in dòng chữ “Băng vệ sinh tám độ. “... Thiên tài đấy. Giả đến mức này, ai mà dám dùng. Tìm mãi, trên kệ chỉ có mỗi nhãn hiệu này, cái hãng giả mạo này còn độc quyền trong vùng núi này à? Cô đang định vào trong tìm trên kệ khác thì trong túi áo khoác, điện thoại cũ của Thời Tự bỗng rung lên. Cô cúi xuống nhìn, sững sờ. ... Là điện thoại của Vệ Thành. Từ lúc rời bệnh viện với thái độ chẳng mấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động liên lạc. Chúc Kim Hạ nhìn màn hình một lúc, rồi ngẩng lên, thấy bóng Thời Tự vẫn đang lướt qua các kệ hàng. Cô đặt đống trái cây rau củ xuống, nhanh chóng bước về phía cuối con đường, nhận cuộc gọi. “... Alo? “... Cô alo thêm lần nữa, nhưng Vệ Thành vẫn không nói gì, chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề từ đầu dây bên kia. Bóng đêm buông xuống, gió lớn thổi qua núi, tiếng gió rít bên tai khiến cô không chắc mình có nghe lầm không. Sự im lặng kéo dài vô tận, cuối cùng Vệ Thành lên tiếng. “Phải đến mức đó sao, em phải trốn vào núi để tránh mặt anh à? Quen biết tám năm, quá hiểu nhau. Chỉ cần anh mở miệng, cô đã nhận ra hơi men trong lời nói. “Anh uống nhiều rồi sao? Bàn tay cầm điện thoại của cô hơi siết lại. “Sao, giờ em còn bận tâm anh uống nhiều hay không à? Chúc Kim Hạ không nói gì. Dựa vào hơi rượu, Vệ Thành tiếp tục hỏi tại sao cô nhất định phải ly hôn. Trong tiếng gió núi rít gào, Chúc Kim Hạ ngẩng đầu nhìn bóng núi chập chùng. “Vì đến thời điểm này, em mới nhận ra em không thể tiếp tục giả vờ được nữa. “Vậy trước đây em làm gì? Giọng Vệ Thành cao vút, “Khi đồng ý đăng ký kết hôn sao em không nói? Khi đặt tiệc cưới sao em không nói? Khi tìm công ty tổ chức đám cưới sao em không nói? Khi thông báo người thân bạn bè sao em không nói? Giờ mọi người đều biết rồi, em nói không cưới là không cưới? Anh đầy cảm xúc, kích động tột độ. “Em có biết không, bố mẹ anh khóc suốt ngày, mọi người đều biết chúng ta sẽ cưới nhau, chỉ vì một câu nói của em mà họ không dám ra khỏi nhà, sợ bị người ta cười nhạo, gặp ai cũng hỏi chuyện đám cưới… Trong cơn say, cơn giận càng thêm bộc phát. Vệ Thành vốn không phải người giỏi nói, nhưng đã tích tụ lâu rồi, nay bùng nổ. Chúc Kim Hạ im lặng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hỏi lại. “Vậy Vệ Thành, anh tức giận vì điều gì? Vì bố mẹ anh bị mất mặt, không dám gặp người, vì bà nội em đã cao tuổi, không chịu nổi cú sốc, hay vì em hủy hôn, anh trở thành trò cười cho người khác? Vệ Thành: “Có gì khác nhau sao? Vì em mà tất cả mọi người không ngẩng mặt lên được! Đó mới là vấn đề. Chúc Kim Hạ nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, cô hỏi: “Vệ Thành, anh không thấy bao nhiêu năm nay, chúng ta đều đang sống để người khác nhìn sao? Trong nhiều năm đầu đời, cuộc sống của Chúc Kim Hạ luôn thuận buồm xuôi gió. Dù không hoàn toàn viên mãn — cô lớn lên trong vòng tay bà nội, thiếu vắng sự quan tâm của cha mẹ — nhưng điều đó lại trở thành động lực, giúp cô chăm chỉ hơn và thành công ngay từ nhỏ, trở thành “đứa trẻ nhà người ta trong mắt bạn bè đồng trang lứa. Bà nội cô là một người phụ nữ kiên cường, yêu cầu rất cao. Ba tuổi cô biết trăm chữ, bốn tuổi thuộc thơ Đường, năm tuổi học bơi, học đi xe, cuối tuần đi cung văn hóa, còn các kỳ nghỉ đông và hè thì không lúc nào không đi học thêm, bất kể mưa gió. Câu mà bà thường xuyên nói với cô là: “Kim Hạ, không có cha mẹ bên cạnh, con chỉ có thể dựa vào chính mình. Học hành là con đường duy nhất, con nhất định phải thành công! Vào thời kỳ các xí nghiệp quốc doanh còn thịnh vượng, mọi nhà đều quen biết nhau, khu tập thể không có bí mật. Kim Hạ từng bị tổn thương bởi những lời nói vô tư của trẻ con về việc không có cha mẹ. Khi người lớn nhìn cô với ánh mắt thương hại, bà nội cũng lặp lại câu đó. Khi cô thi không tốt, bị phạt quỳ đến mức không đứng dậy nổi, bà nội khóc, ôm cô vào lòng và vẫn nói: “Con nhất định phải thành công. Những lời ấy như khắc sâu vào lưng cô, hòa vào máu thịt của cô. Vì thế, suốt thời đi học, cô không ngừng cố gắng, học đều tất cả các môn, nỗ lực nhận được sự yêu quý của mọi giáo viên. Cố gắng quá mức đôi khi dễ bị bạn bè xa lánh, để không khiến bà nội lo lắng, cô cố gắng hòa nhập với tập thể. Thời trung học, từ “fujoshi (cô gái hủ nữ) bắt đầu trở nên phổ biến, cô hoàn thành “nhiệm vụ đọc hết các tiểu thuyết đam mỹ nổi tiếng lúc bấy giờ, từ đó trở thành bạn thân của các bạn nữ. Còn các bạn nam cũng coi cô là “huynh đệ vì cô có thể kể vanh vách về các cầu thủ NBA và những trận đấu của Premier League và World Cup. Giáo viên ngữ văn đề nghị cô tham gia cuộc thi viết, cô liền cố gắng hết sức. Giáo viên vật lý bảo cô tham gia thi Olympic, cô dồn sức luyện tập và cuối cùng đoạt giải thật sự. ... Sau đó, cô thuận lợi học tiếp cao học ở Đại học Miên Thủy, liên tục nhận giải thưởng quốc gia. Giáo sư khuyên cô học tiếp tiến sĩ, nên cô lại vùi đầu vào học thêm ba năm và lấy được bằng tiến sĩ. Bà nội nói rằng, con gái nên tìm một công việc ổn định, làm giáo viên là rất tốt, nên cô nỗ lực ở lại trường giảng dạy. Trong mỗi giai đoạn quan trọng của cuộc đời, cô đều cố gắng tiến về phía trước theo mong đợi của mọi người, bao gồm cả hôn nhân với Vệ Thành. Giữa họ không phải là không có tình yêu, hoặc nói đúng hơn, từng có. Cô vẫn nhớ khoảnh khắc gặp gỡ khi đang học năm ba. Đêm hôm đó, cô thức trắng viết luận văn, đầu tóc bù xù, bị bạn thân kéo đi xem kịch và ngủ quên giữa chừng. Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang gục lên vai ai đó. Cô giật mình, ngẩng đầu lên, thấy một nam sinh ngồi bên cạnh. Trong ánh sáng mờ ảo, anh cúi xuống, xoa vai mình và hỏi khẽ: “Dậy rồi à? Kim Hạ lúng túng, liên tục xin lỗi. Anh xua tay, cười ngượng ngùng, vừa nói không sao, vừa nhìn quầng thâm dưới mắt cô, thấu hiểu mà hỏi: “Thức đêm viết luận văn hả? Cô ngạc nhiên, “Sao anh biết? “Nổi tiếng học giỏi như cô, nếu không phải thức đêm viết luận văn thì còn thức đêm chơi game như bọn tôi sao? Anh cười vẫn còn là một cậu trai trẻ, “Tôi là Vệ Thành, lớp ba. ... Trong những năm tháng ấy, Vệ Thành mang đến cho Kim Hạ niềm xao xuyến chưa từng có, những cảm xúc của thời con gái bùng nổ muộn màng, xen lẫn chút phản nghịch mà cả tuổi thanh xuân cô cũng chưa từng trải qua. Mọi người dĩ nhiên không tán thành, một bên là học bá đứng đầu mọi cuộc thi, một bên là học sinh thường xuyên trốn học chơi game. Bà nội cô đặc biệt phản đối. Tình yêu vốn chỉ là một chút cảm động ban đầu, để nó tự do phát triển, có thể sau những phong ba sẽ tự tan biến. Nhưng khi bị ngăn cản, nó lại bừng bừng lớn lên như cây đại thụ. Chỉ đến sau này Kim Hạ mới nhận ra, khi tất cả mọi người đều phản đối hai người họ ở bên nhau, điều đó đã chứng tỏ họ thật sự không phù hợp, sự không phù hợp có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhưng cô nhận ra điều đó quá muộn. Đến khi tỉnh táo, cô đã cắn răng chịu đựng trong nhiều năm. Những năm đó, vì không muốn thừa nhận mình đã sai, cô thúc giục Vệ Thành phải cố gắng. Nhưng anh xuất thân trong gia đình đủ đầy, và cũng như đa số nam giới, trưởng thành chậm hơn so với bạn đồng trang lứa. Vậy là cô đau khổ, còn anh cũng khổ sở. Khi tốt nghiệp, Vệ Thành cần phải thi lại một môn, lại không may là Lịch sử văn học Anh. Với Kim Hạ, đây chỉ là bài thi bình thường, nhưng Vệ Thành lại hiếm khi đi học, toàn thời gian là cày game. Đến lúc nước đến chân mới ôm chân Phật cũng không kịp. Để giúp anh tốt nghiệp, Kim Hạ, người chưa từng xin ai điều gì, đã tìm đến viện trưởng nhờ giúp đỡ, người mà suốt bốn năm cô luôn khiến mọi người ngưỡng mộ, cuối cùng cũng vì Vệ Thành mà cúi đầu. Sau khi tốt nghiệp, Vệ Thành không tìm được việc làm, một là vì tính cách ngại ngùng, ít nói; hai là dễ dàng bỏ cuộc khi gặp khó khăn. Cuối cùng, Kim Hạ, người đã bảo vệ thành công, phải giúp anh viết sơ yếu lý lịch, tìm thông tin tuyển dụng, cùng anh đi phỏng vấn. Về sau, Vệ Thành lâu dài ở nước ngoài làm phiên dịch, để kết thúc mối quan hệ xa cách, Kim Hạ đề nghị anh trở về nước. Nhưng khi Vệ Thành nghỉ việc quay về, anh lại không tìm được công việc phù hợp, thất nghiệp ở nhà suốt hai năm. Trong hai năm đó, Kim Hạ một mình lo chi phí sinh hoạt cho cả hai, một mình vay mua nhà, một mình lo toan, bám rễ vào thành phố này. Bà nội trách cô đã chọn một người đàn ông vô dụng. Bố mẹ Vệ Thành thì trách cô, trách rằng cô không để anh làm công việc tốt ở nước ngoài, cứ muốn anh về nước, giờ thì chẳng tìm được công việc nào tốt hơn. Kim Hạ không phải chưa từng nói chuyện với Vệ Thành, nhưng anh đã không làm việc quá lâu, bạn bè cũ lại lan truyền rằng anh “ăn bám, lòng tự trọng của anh bị tổn thương nên lần nào nói chuyện cũng cãi vã, khiến họ liên tục chiến tranh lạnh. Ngay cả lúc đó, Kim Hạ cũng không bỏ cuộc. Cô cũng không biết mình đã vượt qua hai năm đó như thế nào, may mắn là có sự giúp đỡ từ gia đình, cuối cùng Vệ Thành cũng tìm được công việc ổn định. Chớp mắt, cô đã hai mươi chín tuổi, bạn bè xung quanh hầu hết đã lập gia đình và có con, người lớn trong nhà cũng bắt đầu thúc giục họ tiến vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời. Như mọi khi, vì những kỳ vọng của người xung quanh, Chúc Kim Hạ lại bắt đầu tiến về một mục tiêu mới. Cô vừa bận rộn với luận văn nghiên cứu, vừa chuẩn bị từng bước cho đám cưới. Cho đến một đêm mùa đông năm ngoái, sau khi viết xong luận văn, cô trở về phòng ngủ, phát hiện Vệ Thành không bật điều hòa, cũng quên để sẵn chăn điện cho cô. Anh ngủ ngon lành, cô đứng lặng trong giây lát rồi bước ra phòng khách, đưa mắt nhìn quanh. Cuộc sống dường như đã trôi qua rất lâu, lại như luôn đứng yên ở một chỗ. Màn hình máy tính trong thư phòng vẫn sáng. Vệ Thành mê chơi game, mỗi tối đều ngồi đây, thậm chí để máy treo cả khi ngủ. Trên bàn ăn chất đầy hộp cơm, tính ra mai là ngày cô giúp việc tới dọn, chắc đống đồ ăn này đã chất từ cả tuần rồi. Cô mở tủ lạnh, bên trong không có rau củ tươi, chỉ toàn nước ngọt có ga. Ngăn lạnh chỉ có một hộp thịt đông, sản xuất từ nửa năm trước. Cầm hộp thịt đông lạnh, Chúc Kim Hạ lặng yên đứng rất lâu. Đầu năm, cô đã đăng ký đề tài cấp quốc gia, nửa năm nay cô bận rộn với luận văn đến mức không nhớ nổi trong nửa năm đó, cô và Vệ Thành đã từng trò chuyện về điều gì. Ngoài chuyện đám cưới, họ đã nói gì với nhau? Trong ký ức của cô, ngoài câu “Anh đi làm đây, “Anh về rồi, “Anh đã ăn ở căng tin, dường như chẳng còn gì. Nhà bếp chỉ để trưng, không bao giờ nổi lửa. Cuối tuần khó khăn lắm mới ra ngoài, cũng chỉ là thủ tục, nơi đến là trung tâm thương mại gần nhà, qua loa xem một bộ phim, ăn bữa tối rồi về nhà “đường ai nấy đi – một người vào thư phòng chơi máy tính, một người vào phòng khách viết luận văn. Khi chơi game với bạn, Vệ Thành rất ồn ào, Chúc Kim Hạ đành tránh để yên tĩnh mà làm việc. Và cứ thế, ngày qua ngày trôi qua… Khi cô thức dậy đi làm thì anh đã ra khỏi nhà. Lúc anh đi ngủ thì cô vẫn thức khuya tra cứu tài liệu. Đừng nói đến đời sống tình cảm, ngay cả cuộc sống chung của họ cũng chẳng còn. Ngày hôm đó, Chúc Kim Hạ ném hộp thịt đông vào thùng rác, đi vào phòng khách, đứng trước tủ trưng bày. Trên tủ có một cuốn lịch, ngày tháng dừng lại từ hơn bốn tháng trước, không ai xé tiếp. Giống như mối quan hệ của họ, cũng đóng băng vào một khoảnh khắc nào đó. Những ngày như thế lại kéo dài thêm nửa tháng, chẳng có gì thay đổi. Không phải cô chưa thử thay đổi, Chúc Kim Hạ chủ động mời Vệ Thành đi xem kịch, nhưng anh không mấy hào hứng. Cô rủ anh xem phim, nhưng Vệ Thành ngủ gục trong rạp. Cô đề nghị cuối tuần ở nhà nấu lẩu, Vệ Thành cũng đồng ý, nhưng khi nồi lẩu sôi sùng sục, hương thơm lan tỏa khắp phòng, cô định nói gì đó thì đối diện cô, anh lại cầm điện thoại xem video ngắn, cười vang trước mấy cảnh hài hước của chó mèo. Chúc Kim Hạ dừng lại, hỏi: “Cái gì mà vui thế? Vệ Thành giơ màn hình cho cô xem, “Con chó này buồn cười thật. Nếu là hoàn cảnh khác, có lẽ cô cũng thấy thú vị, nhưng lúc này cô không cười nổi. Cô cố tìm chút niềm vui từ âm thanh ồn ào ấy, nhưng thậm chí không thể nở một nụ cười. Bữa ăn ấy chẳng còn vị gì, mà Vệ Thành thì chẳng nhận ra điều gì bất thường. Đêm đó, sau khi tắm xong, Chúc Kim Hạ soi gương, hít sâu một hơi, bôi kem dưỡng thể mới mua, mặc bộ đồ ngủ ren đen, gõ cửa thư phòng. “Hôm nay ngủ sớm chút đi. Cô hiếm khi thấy căng thẳng, hắng giọng, giữ dáng vẻ tự tin... nhưng quyến rũ không phải sở trường của cô. Vậy mà Vệ Thành đang mải mê chơi game với bạn, đầu không quay lại, thậm chí không liếc mắt sang bên cạnh. “Ván cuối thôi. Anh đáp qua loa. Sự thật chứng minh, “ván cuối thường là “vô số ván cuối, Chúc Kim Hạ đợi đến khi ngủ thiếp đi, rồi bị đánh thức bởi tiếng động khi Vệ Thành trèo lên giường. “Anh làm em thức giấc hả? Có lẽ ván cuối thắng lớn, gương mặt Vệ Thành tràn đầy niềm vui, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô, không hề để ý đến tấm chăn mỏng chứa đựng lời mời khó gặp. Trong bóng tối, trái tim Chúc Kim Hạ dần trở nên lạnh lẽo, nhưng cô không dễ dàng từ bỏ, suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định thử lần cuối. Cô kéo tay Vệ Thành, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình. ... Đáng tiếc là nỗ lực cuối cùng cũng thất bại, mà điều này không phải lỗi của Vệ Thành, là vấn đề của cô. Cơ thể này từ đầu đến cuối như một dòng suối khô cạn giữa sa mạc, dù có cố gắng ra sao cũng không thể dâng lên một chút xuân ý. Vệ Thành không kiên trì như cô, với thái độ “không có việc gì khó, chỉ cần biết buông bỏ, anh quay lưng nằm xuống, còn động viên cô: “Không sao đâu, chắc dạo này mệt quá rồi, ngủ ngon một giấc, mai thử lại. Chẳng bao lâu, tiếng ngáy vang lên, chỉ còn lại mình cô thao thức. Mất ngủ thường khiến người ta suy nghĩ. Vệ Thành chẳng hay biết gì, trong những ngày anh đều đặn đi làm và chơi game, Chúc Kim Hạ đã trải qua đủ bốn mùa trong suy nghĩ, từ xuân sang đông. Nửa tháng sau, Chúc Kim Hạ đứng trước cửa thư phòng, “Vệ Thành, tôi không muốn kết hôn nữa. Lúc này, chỉ còn chưa đầy nửa năm là đến ngày cưới. Bàn tay cầm chuột của Vệ Thành khựng lại, màn hình chuyển sang màu xám. Anh tháo tai nghe, quay đầu: “Hả? Đối diện ánh mắt bình thản của Chúc Kim Hạ, Vệ Thành trượt người ngả ra sau, ngơ ngác nửa ngồi nửa nằm trên ghế chơi game, “Sao vậy? Mới viết xong luận văn mà bắt đầu giận dỗi anh rồi à… Nửa bất lực, nửa dỗ dành cho qua chuyện. “Thôi nào, anh chơi xong ván này rồi đi ngủ. “Tôi nghiêm túc đấy. Chúc Kim Hạ nhìn anh bình tĩnh, đôi mắt đen trắng rõ ràng, không cười cũng không giận, “Vệ Thành, chúng ta ly hôn đi. Đây chính là đầu đuôi câu chuyện.