Tôi không dục không cầu ngây ngốc sống qua ngày đoạn tháng. Trí nhớ của tôi rất hỗn loạn, bác sĩ điều trị chính của tôi cho tôi biết, bởi vì căn bệnh trầm cảm cho nên tôi bị mất rất nhiều ký ức. Những ký ức ấy đã trở thành trống rỗng, bọn họ hi vọng tôi đừng chấp nhất với quá khứ, lựa chọn nhìn về phía trước, chào đón ngày mới.Mỗi khi ánh bình minh chiếu vào cửa sổ, tôi phát hiện tôi không hề hăng hái chào đón ngày mới được. Mỗi ngày trôi qua, tôi sống như một cái xác không hồn. Ba tôi sắp xếp cho tôi học tài chính, nhưng có một ngày tôi nhìn thấy sinh viên trong trường đang vẽ một ngôi nhà cao tầng, bên tai tôi lại có tiếng nói quanh quẩn: ước mơ của mình là thiết kế một căn nhà độc nhất vô nhị.Ma xui quỷ khiến, tôi nhanh chóng thay đổi chuyên ngành.Khi tôi cầm bút phác thảo kiểu dáng một ngôi nhà, đáy lòng tôi nổi lên sự rung động khó hiểu. Đó là cảm giác đầu tiên tôi có được sau một thời gian dài mất phương hướng. Tôi rất vui vẻ khi tôi có thể vẽ ra được một căn nhà như vậy.Tôi cho rằng mình sẽ ở Mỹ thật lâu, cho đến một đêm sấm chớp ầm ầm, tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương