Lê Nguyệt được anh nhẹ nhàng ôm lên chiếc giường mềm mại, mặc dù cô chưa bao giờ làm những chuyện nam nữ thế này nhưng dẫu sao cô cũng ở Mỹ rất lâu, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ là cô muốn trốn tránh, không muốn đối mặt nên khi cô đã chuẩn bị sẵn sàng, anh lại lui người lại.Lê Nguyệt nhìn anh đứng ở đầu giường với ánh mắt dịu dàng, chứa chan tình cảm.“Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh tới đón em.”Tôn Tuấn Mân chậm rãi nói, thật ra anh rất muốn hôn lên trán của cô giống như khi còn bé. Nhưng anh không thể quá nôn nóng khiến cô sợ hãi, điều anh muốn là cả đời ở bên cô.Lê Nguyệt sửng sốt nhìn anh không làm bất cứ cái gì mà xoay người rời đi. Trước khi cánh cửa khép lại, cô vội vàng hô lên: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương