Ởtuổi ba mươi, Tôn Tuấn Mân mua một căn hộ một người ở cách nhà họ Tôn không xa. Ý tứ của hai ông bà nhà họ Tôn là đi ra ngoài ở cũng được, trong vòng ba năm phải kết hôn.Bây giờ thời hạn chỉ còn lại một năm, anh thật sự lực bất tòng tâm.Tôn Tuấn Mân bưng ly rượu, đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn thành phố vừa mới lên đèn. Căn phòng cô độc này rất thích hợp với tâm trạng của anh.Sống ba mươi năm anh vẫn không tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Đêm nay anh lại mơ thấy giấc mơ đó, trong giấc mơ có một đứa bé khóc lóc níu lấy ống tay áo của anh.Tôn Tuấn Mân ngồi bật dậy trên giường, trán ướt đẫm mồ hôi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương