Hứa Ngôn co ro người trốn dưới gầm bàn, lẳng lặng chờ buổi liên hoan này kết thúc. Mãi cho đến khi có một người đánh rơi đồ, nhìn qua khăn trải bàn thấy được cô.Nghiêm Chính Hạo ngạc nhiên nhìn cô, anh chưa bao giờ thấy đứa bé này trước đây.“Em là ai?”Anh hỏi, Hứa Ngôn nhìn anh, cả người khẽ rụt về phía sau.Không ngờ Nghiêm Chính Hạo cũng chui vào. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương