“Erick, quả nhiên em vẫn rất rất nhớ anh! Nhớ anh dẫn em đi chơi, nhớ anh dỗ em ngủ, cả giọng nói của anh, em cũng nhớ vô cùng. Nhưng anh chẳng bao giờ gọi điện thoại cho em, một lời cũng không hứa hẹn. Rõ ràng đã dặn anh đừng quên em mà!”“Anh không quên em!”Erick đứng đờ người, không nhúc nhích chậm rãi nói. Lam Vũ Tịch phồng má tỏ vẻ không tin.“Không quên em cũng không nhớ em, đúng không? Điện thoại không nghe, giờ gặp mặt cũng không có biểu cảm gì. Đúng là thời gian trôi qua, vật đổi sao dời.”Erick không hiểu câu tiếng Trung cuối cùng cô nói là có nghĩa là gì. Anh hơi bối rối, ai dè Lam Tịch Vũ chỉ cao tới thắt lưng anh thế mà lại ngáp một cái. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương