Chu Lôi chán nản nhìn con gái nhà mình. Nhìn mãi, nhìn mãi, nét cười trong mắt giảm đi mà nhiều thêm vài tầng suy ngẫm và lo lắng.

Đứa trẻ ấy đã đến nhà họ được ba năm. So với Tiểu Tịch, cậu bé đó càng giống đứa trẻ được bà và Lam Kình Hiên sinh ra hơn.

Thông minh, khôn ngoan, suy nghĩ chín chắn, tinh tế, năng lực tư duy luôn khiến người ta phải thán phục.

Chỉ là...

“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì thế? Tập trung lái xe đi ạ!”