Erick hỏi không chút cảm xúc, Lam Vũ Tịch bảy tuổi nghe không hiểu ý của anh.“Em không thể đối xử với anh như vậy sao?” Lam Vũ Tịch ngốc nghếch hỏi lại.Nhìn đôi mắt hồn nhiên và vẻ mặt tò mò của cô, Erick cúi đầu cười yếu ớt. Sao anh lại hỏi câu như vậy với một đứa bé chứ?“Anh đang cười à?”Lam Vũ Tịch mở to mắt nhìn chằm chằm anh như nhìn một loài động vật hiếm lạ. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương