Trở về từ hôn lễ của Nha Nha, trên mặt Lam Vũ Tịch tràn đầy hạnh phúc. Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Erick quay sang nhìn cô gái của mình.“Có đau mắt không?”Anh vuốt khóe mắt của Lam Vũ Tịch, lau sạch nước mắt còn sót lại của cô. Lam Vũ Tịch vừa quay đầu, liền thấy đôi mắt màu lam thâm thúy như biển cả của anh.“Đau, trở về anh phải thổi phù phù cho em…”Lam Vũ Tịch ôm cánh tay của Erick làm nũng, dáng vẻ nũng nịu làm người ta thương yêu. Anh nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy tay áo bị thấm ướt, không kìm được vuốt tóc cô. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương