Ngày ấy, bọn họ hòa vào nhau từ lúc ánh trăng treo cao đến mặt trời mọc trên mặt biển.Nghe tiếng gọi dịu dàng của Nhan Thần Phi, Lục Thi Nhã mệt mỏi mở mắt ra. Cô quay đầu nhìn ra ngoài theo lời anh. Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh bên ngoài cánh cửa thủy tinh, cô hoàn toàn bị rung động. Mặt trời đỏ rực dần dần dâng lên cao, nhuộm mặt biển nhiều đóa bọt sóng thành màu vàng óng ánh. Thật đẹp! Đẹp đến mức không thể hình dung bằng lời! Ngay cả sự rung động tồn tại trong cơ thể cũng vừa lúc đạt tới điểm vui sướng cao nhất.Bọn họ ở cạnh biển hoang đường trọn một ngày một đêm. Lúc về đến nhà, Lục Thi Nhã không còn gì để nói.Cô đi cả đêm không về lại làm cho Mr.Lục tươi cười rạng rỡ. Lần trước cô đi qua đêm ở căn hộ cũng vậy, khi trở về ông cũng chào đón cô bằng khuôn mặt tươi cười, khác một trời một vực với trước đây.Quả nhiên, Mr.Lục vẫn giống như kiếp trước, luôn sợ con gái nhà mình không gả đi được. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương