Đến chiều Lục Thi Nhã mới tỉnh lại, cái bụng kêu ùng ục, điện thoại đổ chuông không ngừng.

Xem lịch sử cuộc gọi, đều là từ phòng khám gọi đến, ái chà chà, quả nhiên bà chủ không thể trốn việc.

Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tên không có lương tâm, anh lại đi đâu rồi?

Cô mở tủ quần áo ra tìm áo choàng tắm, nhưng không ngờ đã qua hai năm rồi mà đồ của cô vẫn còn treo trong tủ. Cô nhìn mấy bộ đồ, do dự vài giây rồi quyết đoán chọn lấy một bộ.

Cô đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, phát hiện ảnh chụp dán trên cửa sổ sát đất đã bị dọn dẹp hết, khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước.