Dây dưa thêm một hồi, cuối cùng cũng xong việc. Lục Thi Nhã hậm hực lên nhà, để lại người đàn ông không có lương tâm đứng dưới lầu trong trạng thái phạm sai lầm, vẻ mặt tủi thân.Lục Thi Nhã tắm rửa xong nằm lên giường, cơn bực bội vẫn còn chưa tan.Tuyệt đối không thể đi con đường xưa! Tuyệt đối không thể đi con đường xưa!Suốt cả đêm, cô đều tự căn dặn mình tư tưởng này. Vì vậy, người nào đó được một tấc muốn tiến một thước lại bị nhốt vào lãnh cung. Lục Thi Nhã tiếp tục áp dụng trạng thái lạnh nhạt, đáng tiếc không nhịn qua được ba ngày là thất bại.Chú Nhan đã lâu không liên lạc gọi điện thoại tới, Lục Thi Nhã cúp điện thoại, hơi cảm thán. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương