Mộc Lan nói tới đây thì dừng lại, Lục Thi Nhã đã hóa đá. Mười năm trước, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện cô không biết?“Ba tôi xuất thân từ xã hội đen, tính cách khá máu lạnh, tất nhiên sẽ không để ý đến lời cầu xin của thiếu niên. Hơn nữa, khi đó Thần Phong vừa mới giành một vụ làm ăn với Mộc Thị, vì vậy ba tôi không có ấn tượng tốt với Thần Phong, lập tức đuổi thiếu niên ra khỏi cửa. Thiếu niên đau khổ giãy giụa nói chỉ cần ba tôi bằng lòng giúp đỡ thì có phải trả giả như thế nào cậu ấy cũng chấp nhận. Có vẻ như trong nhận thức của thiếu niên, ba tôi là cái phao cứu mạng cuối cùng, cho nên liều chết không từ bỏ. Ban đầu, ba tôi vốn mặc kệ thiếu niên điên cuồng này, cho đến khi bất ngờ thấy được khối ngọc trên cổ cậu ấy.”Mộc Lan mỉm cười chỉ khối ngọc trong tay Lục Thi Nhã.“Tuy ba tôi là một tên xã hội đen thô kệch, nhưng ông lại có sở thích sưu tầm, nhất là sưu tầm ngọc. Ba tôi có một tủ chuyên dùng để sưa tầm ngọc. Khi thấy khối ngọc này, ba tôi vô cùng mừng rỡ. Cậu ấy bị người làm nhà tôi khống chế giữ chặt, rồi ba tôi lột khối ngọc trên cổ cậu ấy xuống và nói có thể giúp tìm người với điều kiện lấy khối ngọc làm thù lao.”Thù lao? Hai chữ này khiến Lục Thi Nhã chấn động. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương