Lục Thi Nhã nằm trên giường trằn trọc trở mình, tự hỏi sai ở chỗ nào. Tâm tính điềm tĩnh rèn giũa cả năm của cô trở nên rối loạn, thật sự quá đủ rồi.Quả nhiên, làm người không thể quá tuyệt tình, chẳng khác gì tự hành hạ giày vò chính mình cả.Nói đến thì, cái tên không có lương tâm kia không chịu nổi đả kích nên biết khó mà lui rồi? Có bản lĩnh giày vò người khác, nhưng lại không có bản lĩnh chịu giày vò, thà không nhắc tới còn hơn!Haizz... Nói đến cùng vẫn là cô không có tiền đồ, không buông được chính là không buông được. Có điều chỉnh tâm lý thêm nữa thì cũng không khống chế được tình cảm sâu thẳm trong tim mình.Thật không cam lòng! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương