Được rồi, mắng xong thì người trên xe rốt cuộc cũng có động tĩnh, cửa kính xe chậm rãi trượt xuống.Lục Thi Nhã vốn nghĩ mình sẽ cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy gương mặt này, không ngờ, thực tế cô lại bình tĩnh thản nhiên đến vậy, đây có được tính là đau nhiều lần rồi cũng thành quen không?Trong đôi mắt tràn đầy đau thương của anh vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, thật đúng là không dễ dàng.Có điều, bộ dạng tuyệt tình hai năm trước còn diễn được thì thế này đã là gì.“Tổng giám đốc Nhan, nghe nói tinh thần của anh đã tốt trở lại, không còn tái phát nữa. Hai chúng ta cũng chẳng có hận thù gì lớn, liệu anh có thể nể tình bạn học cùng trường, giúp tôi chút chuyện được không?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương