“Anh Tuấn Mân, anh không sao chứ?”

Tôn Tuấn Mân nhìn cô, ánh mắt này khiến Lục Thi Nhã cảm thấy hơi tê dại da đầu.

“Năm đó em nói không sai, con người rồi ai cũng sẽ gặp người khiến mình đánh mất lí trí. Giữa anh với Lê Nguyệt có quá nhiều trở ngại, nên rất khó có thể tiến thêm một bước.”

Sau đó thì sao?

“Cho nên anh cần một cơ hội để giải quyết tình trạng mối tình này, mà cơ hội đó chính là em với người kia.”