Lục Thi Nhã nghiêng đầu, cười giễu. Nếu như trước đây người cô chăm sóc từ bé không phải là Tiểu Thần Thần mà là bạn học Tiểu Minh thì có lẽ cô đã rất hạnh phúc. Nhiều năm như vậy rồi mà người này vẫn còn nhớ mãi không quên cô, như vậy là đủ rồi.

“Đừng trả lời tôi vội vàng như vậy, tôi có thể chờ được.”

Lúc bạn học Tiểu Minh đang thâm tình thổ lộ thì cách đó không xa vang đến tiếng cốc thủy tinh bể nát cùng lúc đâm vào tim Lục Thi Nhã, cô còn chưa kịp liếc mắt nhìn sang đã nghe bạn học Hách Tư Mình nói tiếp.

“Mặc kệ bao lâu tôi cũng nguyện ý chờ.”

Lời nói chân thành cùng ánh mắt cực kì nghiêm túc của bạn học Tiểu Minh khiến Lục Thi Nhã cảm thấy nghẹn lòng. Thật không nghĩ ra nổi, không biết khi còn bé cô đã làm gì mà trêu chọc tới một nhân vật thế này.