Lục Thi Nhã đi thẳng một mạch từ thành phố B trở về nên rất mệt mỏi, vất vả lắm mới ngủ được lại bị tiếng khóc của Cam đánh thức. Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, kéo con trai đang gào khóc vào lòng rồi sờ xuống đũng quần của nó, kéo một cái, một cái tã giấy nóng hầm hập được rút ra, quăng xuống giường, sau đó là với tay lấy cái tã mới đặt trên đầu giường thay vào vị trí cái tã cũ.Hành động lưu loát, thành thạo không về bị vấp một bước nào.Tiếng khóc của Cam lập tức im bặt, Lục Thi Nhã hài lòng nhắm mắt lại, thơm vào má con trai hai cái, sau đó ôm con trai ngủ tiếp.Hai ông bà già hóa đá, đừng ở cửa trân trối nhìn, cuối cùng vẫn là Ms.Diêu tỉnh táo lại trước.“Lục Thi Nhã!!!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương