Lê Nguyệt sững sờ ôm lấy mặt nhìn Lục Thi Nhã. Lòng bàn tay Lục Thi Nhã đau rát, hốc mắt cay xè.

“Lê Nguyệt, khi bé là do cô không biết gì nên tôi có thể tha thứ cho cô, nhưng bây giờ cô thật sự khiến người ta quá thất vọng. Tôn Tuấn Mân không cần cô là cô đáng đời, loại người tự cho là đúng như cô đến bao giờ mới có thể nhìn rõ được những người xung quanh mình?”

“Cô!”

“Cô cái gì? Cô tự cho là đúng, chuyện của tôi với Nhan Thần Phi cô biết được bao nhiêu? Cô dựa vào đâu mà nói tôi đang làm tổn thương anh ấy? Lúc dì của cô đẩy anh ấy xuống lầu vào hai mươi năm trước cô đang ở đâu? Lúc dì của cô làm tổn thương anh ấy thì cô ở đâu? Những chuyện đau đớn như vậy anh ấy đã từng chia sẻ với cô chưa? Là tôi, là tôi ở cạnh anh ấy suốt mười bốn năm, đau đớn đợi chờ tám năm, là tôi tình nguyện nhận lấy toàn bộ đau đớn cũng muốn anh ấy sống khỏe mạnh, còn cô đã làm cái gì? Cô chẳng là cái gì hết, cô chỉ biết tổn thương người yêu thương cô! Tôn Tuấn Mân vì cô mà phản bội tôi, cô có biết thân là một người đàn ông anh ấy đã từ bỏ cái gì không? Chính là tự tôn mà bất cứ người đàn ông nào cũng lấy làm kiêu ngạo, là lòng tin cùng với tiền đồ của anh ấy!”

Lê Nguyệt bị Lục Thi Nhã mắng đỏ bừng mặt, nghiêng đầu qua một bên.