Cô nhấc điện thoại lên, gọi cho chú Diệp kể rõ tình hình một cách ngắn gọn rõ ràng. Đầu giây bên kia im lặng, cũng không nói câu bình tĩnh quan sát như mọi khi nữa.

Ha ha ha…

Lục Thi Nhã chuẩn bị gác máy thì chú Diệp gấp gáp hỏi một câu, hỏi cô tiếp theo cô định tính như thế nào?

Đây là một câu hỏi hay, cô còn chưa nghĩ đến. Nhưng mà thành phố T này dường như không thể tiếp tục chứa chấp cô được nữa rồi... Nơi này, quá nhiều đau thương!

Mẹ nó chứ, cô mới trở lại nơi này chưa được một năm.