Khoảnh khắc này, không gì khiến họ cảm nhận được sự tồn tại chân thật của đối phương hơn sự gắn kết chặt chẽ như thế này. Hai người như con thú bị sổ lồng, xông vào cấu xé nhau, lần mò nhau, đụng chạm nhau. Những âm thanh yêu kiều cùng với tiếng rên rỉ vang khắp mọi ngóc ngách của căn phòng, cho đến khi không còn sức cử động Nhan Thần Phi vẫn ôm chặt lấy cô.

Lục Thi Nhã mơ hồ nhận ra sự khác thường của anh, là vì quá áp lực cần phải xả ra? Hay là vì điều gì đó khác...

Cô ngẩng lên nhìn Nhan Thần Phi, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, tình cảm chan chứa trong ánh mắt không hề giấu giếm. Ánh mắt anh dường như muốn khóa chặt lấy cô. Điều này làm Lục Thi Nhã nghĩ đến số tài liệu trong tay Mộc Lan ngày hôm nay, sự bất an ngày càng rõ rệt.

“Anh vẫn ổn chứ?”

Nhan Thần Phi không trả lời mà lại lựa chọn hôn cô lần nữa, một nụ hôn ngắn ngủi nhưng vẫn đủ để khiến cô rạo rực, ngây ngất.