Trăng tròn sao sáng, gió mát nhẹ nhàng.

Hai người ngồi dưới gốc cây trên ghế đá, trong mắt đều tràn đầy tình ý.

Cả hai đối diện một lúc lâu, Trình Gia Tự như bừng tỉnh khỏi niềm vui bất ngờ, ánh mắt anh trở nên sắc sảo.

“Lương Cẩm Nguyệt, chẳng phải anh đã nói là em hãy suy nghĩ kỹ rồi cho anh câu trả lời sao? Sao mãi em không tìm anh? Đợi anh đến là sao?

Anh kéo tay cô lại, có chút không chắc chắn: “Em thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?