Lương Cẩm Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn sau cú sốc, lặng lẽ quan sát Trình Gia Tự. Tóc anh vuốt gel, nhưng giờ đây không biết vì vội vàng hay do gió sông thổi mà kiểu tóc vuốt ngược đã rối, để vài lọn rủ xuống trán. Trên chiếc áo sơ mi trắng nổi bật logo của Đại học Giang Lâm. Anh đeo túi một bên vai, ngón tay dài, gân tay nổi rõ, đang giữ quai túi. Ánh đèn mờ ảo, biểu cảm trên khuôn mặt anh vừa như cười lại như không, đôi mắt có chút đắc ý. Cẩm Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, như vừa nhận ra sự hiện diện của anh. “Sao anh lại ở đây? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương