Lương Cẩm Nguyệt cũng không biết mình lấy đâu ra tính khí này, nhưng nói chung là rất bực bội.

Không để ý đến tiếng gọi của Trình Gia Tự từ phía sau, cô cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Khán đài của nhà thi đấu bóng rổ được xây theo bậc thang. Để tránh mặt người khác, cô cố ý đi theo hướng khác, phải đi lên rồi vòng xuống từ phía bên kia.

Lúc vội vã, chân cô vô tình va phải ghế, một cơn đau khác lại ập tới.

Thêm vào đó, đầu gối và bắp chân đều đau nhức, khiến Cẩm Nguyệt càng thêm bực bội. Má cô đỏ ửng, đầu gần như bốc khói.