Xe đang chạy trên một con đường mà Lâm Dữu không quen biết. Cô ấn tay lên trái tim đang đập mạnh, rồi nói: “Có phải không nên làm như thế này không? Trời đã tối, và em vẫn đang mặc bộ đầm dự tiệc...” Trì Uyên cười nhẹ, lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi điện. Lâm Dữu nhìn anh nói một địa chỉ với Khâu Minh. Lâm Dữu không biết địa chỉ đó ở đâu, nhưng khi đến nơi, cô phát hiện đã có người đợi sẵn với một túi đồ. “Đây là gì?” Lâm Dữu nhìn về phía cốp xe. “Đầy đủ quần áo, của em.” Trì Uyên đáp. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương