Do bị cướp hết không khí, Lâm Dữu choáng váng, suýt ngã xuống.

Trì Uyên dùng tay đỡ lưng cô, cuối cùng “rộng lượng” buông cô ra.

“Son em lem rồi.” Đôi mắt đen thẳm trong góc tối lờ mờ càng sáng rực.

Đúng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng hét của fan, linh hồn của Lâm Dữu mới quay trở lại thực tại. Cô mới giật mình nhận ra đây là sau sân khấu, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng lên với tốc độ nhìn thấy được.

“Sao anh có thể... “ Lâm Dữu thở hổn hển, nói lắp bắp: “Nếu lúc đó có ai đi vào thì sao...”