Lâm Dữu gần như chạy như bay trốn vào ký túc xá. Sau khi vào ký túc xá, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhiếp Niệm Vũ lúc này ra ngoài uống nước đúng lúc nhìn thấy Lâm Dữu đang bối rối, khó hiểu hỏi: “Sao em lại trông giống như đang bị người bám theo rượt đuổi vậy? “Bên ngoài quá lạnh cho nên em phải chạy về. Lâm Dữu chỉ có thể nói dối cho qua chuyện. Nhiếp Niệm Vũ không hề nghi ngờ gì liền đi đến bên cạnh bình nước rót một ít nước, sau đó quay đầu lại hỏi: “Em có muốn uống nước không? Lâm Dữu vội vàng gật đầu, cô cảm thấy cổ họng mình khát khô cần phải nhanh chóng làm ẩm cổ họng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương