Không khí yên tĩnh ước chừng là hai giây, Văn Thư Lan nhìn thấy tai Lâm Hữu đỏ bừng trên mặt cũng không giấu được lo sợ .

Bà chỉ cười khẽ nhẹ nhàng nói: “Con đừng lo lắng, cô chỉ muốn nói chuyện với con thôi.

Lâm Dữu mím chặt môi trong lòng không ngừng hoảng loạn. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp mẹ của Trì Uyên, biến thành người bị người ta tìm đến cửa như này.

Từ trước đến nay cô không giỏi trong việc giao tiếp với người lớn. Cho nên lúc này cô rất lúng túng. Nhưng trước mặt cô lại là mẹ của Trì Uyên, cho nên cô nhất định phải bình tĩnh ít nhất là phải để lại cho bà một ấn tượng tốt về mình.

“Xin chào, con tên là Lâm Dữu.