*Từ phần này trở đi nam chính sẽ xưng hô thành ‘anh’ Bên trong phòng yên tĩnh đến nỗi Lâm Dữu có thể nghe được tiếng tim mình đang đập bình bịch. Một nhịp rồi hai nhịp, tim cô đập ngày càng nhanh. Cô mở to hai mắt có chút không tin được. Mặc dù cô đang bị Trì Uyên ôm nhưng tay chân lại lóng ngóng chỉ có thể luống cuống đứng yên như vậy. “Lâm Dữu, hình như anh không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Trì Uyên khẽ than thở một tiếng lại ôm Lâm Dữu chặt hơn. “Ra nước ngoài nửa tháng này đã mài mòn hết kiên nhẫn của anh rồi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương