Hai tuần trước, khi Lê Tố ngồi xổm dưới đất tìm kẹp tóc, Tống Quy Nghi đang nằm trên giường dưỡng bệnh. Hôm đó anh không mang ô, đội mưa đi tìm cô. Tóc và người anh ướt sũng như một chú chó nhỏ, chỉ biết lắc đầu vẩy nước. Cũng vì vậy, tối đó anh sốt cao đến 40 độ. Lê Tố lo lắng cho vết thương trên đầu của anh – vừa bị khâu xong, thậm chí chưa tháo chỉ. Cô sợ rằng những lần vận động quá sức trước đó sẽ để lại di chứng, nên lần này kiên quyết bắt anh nghỉ ngơi tại nhà mình. Nhưng Lê Tố vốn không phải kiểu người biết chăm sóc người khác. Cô làm theo ký ức thời thơ ấu: để khăn mặt vào tủ đá, đợi cứng như đá thì đắp lên trán Tống Quy Nghi. Mặc anh kêu rên: “Đó là khăn lau chân của anh ! Đừng đắp lên mặt anh !” Cô không quan tâm, đợi đến giờ là pha nước nóng, ép anh uống từng ngụm, rồi lại bắt anh nằm xuống, tiếp tục đắp “khăn lau chân” đã đông cứng lên trán anh. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương