Lục Đào đứng ngoài cửa, trong bộ vest và áo sơ mi được chỉnh chu đến từng chi tiết. Tống Quy Nghi đứng bên trong, mặc áo phông và quần ngủ, tóc tai rối bù.

Anh không mời ông ta vào nhà.

Hai người chỉ đứng đó, đối mặt nhau, không một chút cảm xúc. Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt lạnh lẽo đáp lại ánh mắt lạnh lẽo.

“Chuyện của Lê Tố, cậu nên nghĩ thoáng đi.”

Lục Đào chỉ nói một câu ngắn ngủi, nhưng ngay lập tức khiến Tống Quy Nghi cảm thấy bực bội không thể chịu nổi.