Tống Quy Nghi lồm cồm bò dậy khỏi giường, ngáp một cái, xoa mặt, tiện tay làm mười cái chống đẩy rồi đi đánh răng rửa mặt. Khi cạo râu, anh phát hiện trên cổ tay trái có một vết sẹo nhỏ, nhưng lại không nhớ được nó xuất hiện từ lúc nào. Vết thương đã lành, chỉ còn lại một vệt mờ nhạt. Lúc ăn sáng, anh gặp bố mẹ. Họ đối với anh vừa dè dặt, vừa cố gắng che giấu sự bối rối, như thể anh đang mắc phải một căn bệnh nan y mà chính mình cũng không hay biết. Anh vừa cắm ống hút vào ly sữa đậu nành vừa nghĩ: “Không đến nỗi như thế chứ.” Anh chỉ mới thất tình, cũng chẳng phải vì tình mà tự tử, không cần phải lo lắng cho anh đến vậy. Không chỉ bố mẹ, mà cả những người xung quanh đều dành cho anh sự quan tâm thái quá. Đầu tiên là Hoàng Tuyên Nghi gửi tin nhắn, giọng điệu đầy căng thẳng: “Anh nhất định phải nghĩ thoáng lên. Có chuyện gì thì hãy nói với mọi người. Rồi lại vội vã thu hồi tin nhắn, như thể muốn che đậy điều gì, sau đó giải thích một cách lúng túng: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương