Dù Tống Quy Nghi đã nói không cần cảm ơn, nhưng bác sĩ Thẩm vẫn ân cần chu đáo đến mức bố mẹ nhà họ Tống hiểu nhầm rằng con trai mình có thể “chinh phục cả nam lẫn nữ. Vừa ra viện, Thẩm Nhược Mặc đã đưa anh đến tiệm làm tóc. Một lần cắt tóc giá 3000 tệ, nhưng anh cũng chẳng thấy có gì khác biệt so với tiệm bên đường giá 30 tệ. Vẫn là tóc dài, nhưng cắt ngắn hơn khoảng 2–3cm dưới cằm, lại còn tỉa tầng, hai bên gò má còn để lại vài lọn. Hai người phụ nữ đều khen kiểu tóc này thời thượng và nghệ sĩ, còn Tống Quy Nghi chỉ thấy nóng nực, lại buộc không tiện, thế là đành đội băng đô ra ngoài.

Sau khi cắt tóc, họ lại lên du thuyền dạo chơi. Mặt trời chói chang, gió thổi qua tạo âm thanh ù ù bên tai, mặt nước dưới thuyền lấp lánh. Nhưng Tống Quy Nghi vừa mới khỏi bệnh, bị gió thổi liền đau đầu, xuống thuyền phải vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Anh không hiểu nổi tại sao người giàu lại mê du thuyền đến vậy, nói cho cùng cũng chỉ là cái thuyền. Anh tắm trong bồn cũng có thể chơi mô hình thuyền mà.

Thẩm Nhược Mặc áy náy vô cùng, sau đó đưa anh lái xe đến trang viên của một người bạn. Trong trang viên có hai con lạc đà Alpaca. Lần này, Tống Quy Nghi lại phấn khích, vừa ăn điểm tâm vừa chơi đùa với hai con lạc đà cả buổi chiều. Tính tình lạc đà Alpaca khá hiền lành, nhưng phải cẩn thận chúng nhổ nước bọt.

Sau chuỗi ngày tiếp đãi tận tình này, Tống Quy Nghi chỉ cảm thấy khó hiểu. Thẩm Nhược Mặc sao lại không làm Lê Tố động lòng, rõ ràng anh còn suýt phải lòng anh ta rồi.

Vài ngày sau, họ đi ăn món Ý. Nghe nói nhà hàng này rất khó đặt chỗ, may mà chủ quán là bạn của Thẩm Nhược Mặc (người giàu ở đâu cũng có bạn), không cần đặt bàn, họ đã có chỗ ngồi gần cửa sổ.