Trên xe của Lê Tố, Tống Quy Nghi chợp mắt một lát. Trong mơ, anh thấy cảnh bố mẹ nói về người chú. Trong phòng khách, họ chụm đầu lại, hạ giọng thì thầm, ánh mắt phảng phất nỗi xấu hổ đau đớn. Gia đình họ thà không cần một thiên tài, còn hơn có một kẻ điên. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cảnh tượng này cũng sẽ tái diễn trên người anh.

Tống Quy Nghi giật mình tỉnh dậy, xe đã dừng. Lê Tố đang tựa đầu lên vô lăng, xoay mặt lại nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm đầy cẩn trọng.

Lê Tố không hỏi thêm gì, chỉ thản nhiên nói: “Tối anh nên ngủ sớm hơn. Chúng ta đến nơi rồi.”

Nhà của Thẩm Dung Trúc nằm trong một khu chung cư cũ, không có thang máy cũng chẳng có bãi đậu xe ngầm. Khi lên lầu, Tống Quy Nghi chú ý đến tường hành lang, loang lổ khắp nơi, đã lâu không được sơn lại.

Gõ cửa, người mở là một phụ nữ trung niên, rất gầy, rất mệt mỏi, như thể cuộc sống đã nhai nuốt bà, chỉ còn lại phần xác xơ như bã mía. Ánh mắt bà cảnh giác, chỉ hé cửa một khe nhỏ, không biểu cảm hỏi: