Và thế là, thiền sư Tống Quy Nghi bước lên đường. anh ngồi lên xe của Thẩm Nhược Mặc, hôm nay anh ta lái chiếc Lincoln. Hàng ghế sau rộng rãi đủ để nằm duỗi thẳng, nhưng Tống Quy Nghi vẫn ngồi thẳng lưng, áo khoác phủ trên đùi. anh nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt thoát tục, chỉ thiếu điều hóa thành tiên ngay tại chỗ, mặc dù trong lòng đã mắng Thẩm Nhược Mặc năm trăm lần, còn cầu cho ngón chân út của anh ta mỗi ngày đều va vào góc bàn.

Thẩm Nhược Mặc lúc đầu không nhận ra, tiện miệng hỏi:

“Máy lạnh không lạnh lắm mà, sao cậu còn mang áo khoác?”

Tống Quy Nghi không thèm trả lời, mắt lật ngược lên trời, cả người như ngẩn ra. Lúc này Thẩm Nhược Mặc mới hiểu, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng:

“Không phải chứ? Là cái đó sao? Tôi rất xin lỗi.”