Ngày đầu tiên sau khi nhổ răng về, má bên trái của Tống Quy Nghi sưng to bằng nửa cái bánh bao. Ước chừng phải mất một tuần mới hết sưng, nhưng để anh hoạt bát trở lại chỉ cần hai, ba ngày. Trong thời gian ở nhà nghỉ ngơi, anh bận rộn với hai việc: nhờ Thẩm Nhược Mặc tìm cách đưa mình đến hiện trường đầu tiên và nhờ Vương Phàm tìm lại hồ sơ vụ án đã khép từ lâu. Vương Phàm không từ chối thẳng thừng, nhưng miệng lưỡi thì không tha: “cậu bị làm sao thế? Điều tra vụ mất tích thành nghiện rồi à? Hiện tại chưa đủ thỏa mãn, còn lục lại cả vụ mười năm trước.” “Giúp... giúp bạn tôi thôi.” “Sao nói năng gì nghe không rõ thế? Uống say à?” “Tôi... tôi nhổ răng rồi.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương